Lúc này, đối với mấy người Tiểu Vũ mà nói thì vấn đề này đẫ trở thành bước ngoặt lớn nhất.
Sau đó, bọn họ biết được một số tin tức từ chủ nhiệm Hồ như nhà trường đã giải quyết xong mọi chuyện, cậu nam sinh đã bị xử phạt, nhà trường cũng đã gửi lời xin lỗi cùng tiền bồi thường đến những người còn lại...!Còn những chi tiết khắc đương nhiên là chủ nhiệm Hồ sẽ không nói cho bọn họ, ví dụ như, động cơ gây án cuả nam sinh có khuôn mặt hốc hác kia là gì...
Vì vậy, bọn họ đã phải vò đầu bứt tai trong mấy ngày liên tiếp, suy đoán đủ điều xem vì sao nam sinh kia phải làm những việc như vậy, đoán đi đoạn lại cũng chỉ có thể tạm kết luận một cách đơn giản nhất là do tâm lý của tên đó không được bình thường, dù sao tình cảnh kinh khủng đó đã rõ mồn một trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng rốt cục vẫn chỉ là suy đoán, không có gì là chắc chắn cả.
May mà bọn họ đều không thích để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt này quá lâu, sau vài ngày rối loạn thì cũng đều từ bỏ hết rồi, bọn họ đang chuẩn bị quan tâm đến những thứ khác.
Lại là một buổi sáng sớm tràn ngập ánh nắng, Tiền Vũ lại bị chủ nhiệm Hồ bắt thêm một lần nữa ở cổng trường: "Cậu đã nói sẽ thành tâm sửa đổi cơ mà.
Thay đổi không được bao lâu, lại tiếp tục tái phạm hả!"
Tiền Vũ đành bất lực đi theo ông ấy, khi được đưa tới sân vận động, Tiền Vũ thắc mắc: “Lại đổi địa điểm rồi ạ? Sau này sẽ phát biểu ở đây hả thầy?”
Chủ nhiệm Hồ không trả lời cậu, ngồi xuống thảm cỏ xanh trên sân vận động, đưa tay vỗ vài cái bên cạnh ra hiệu cho cậu cũng ngồi xuống.
Mặc dù Tiền Vũ cảm thấy khá kì quái, không hiểu ông ấy muốn làm gì nhưng cũng đành phải ngồi xuống theo.
Việc mỗi ngày Tưởng Nam đều gọi Tiền Vũ là: “Ông chủ Tiền, Boss Tiền…” cũng có lí do cả đấy.
Dòng dõi nhà họ Tiền vốn đã giàu có, nhưng lúc tính cách của ông Tiền hồi trẻ quá ngang ngược, không muốn sống yên ổn bằng tài sản của dòng họ, muốn tự ra ngoài kiếm tiền, cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của mọi người trong nhà, cuối cùng đã xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đơn giản chính là cắn răng chịu đựng, dùng năng lực của mình làm ra việc lớn.
Nói lớn thì cũng không lớn, số tài sản ông Tiền làm được đến ngày hôm nay cũng đủ để ông giữ vững vị trí thứ ba trở lên trong bảng xếp hạng những người giàu có rồi.
Mà quan trọng nhất chính là số tiền đấy chưa hề tính thêm tài sản của nhà họ Tiền để lại…
Nói thẳng ra, Tiền Vũ chính là con nhà giàu hàng thật giá thật, để miêu tả cuộc sống của cậu thì chắc chắn chính là ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Đặc biệt là cậu không chỉ có gia thế tốt, ngoại hình đẹp mà còn học rất giỏi!
Người khác tốn bao nhiêu công sức để học một thứ gì đó, cậu ta chỉ cần dùng đến một nửa thời gian đó, thậm chí còn ít hơn.
Chẳng bao giờ thấy một học bá nào giống như cậu, học bá nhà người khác thì đều ôn hòa, lạnh lùng, đến Tiền Vũ thì đột ngột thay đổi, mỗi ngày ngoại trừ vi phạm kỉ luật thì chỉ có vi phạm kỉ luật!
Trên thực tế, điều có có sự liên kết rất lớn đến cách giáo dục của bà Na, dưới sự giáo dục của bà, Tiền Vũ chưa bao giờ có dáng vẻ của một công tử nhà giàu.
Tiền Vũ đã quen với sự tự do, phóng khoáng, bố mẹ cậu cũng đã theo dõi cậu từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ vài lúc cũng hơi đi quá nhưng chưa hề thay đổi hay biến chất.
Cứ như vậy, Tiền Vũ luôn được phép làm tất cả những gì mình thích, từ nhỏ đến lớn cũng có không ít rắc rối, từ đánh nhau cho đến phá hoại của công,… Thế nhưng bà Na chỉ có một yêu cầu duy nhất dành cho cậu, đó chính là phải học thật tốt.
Nhưng bố Tiền vẫn cảm thấy băn khoăn, ngay sau đó, mỗi năm ông đều quyên góp tiền cho trường từ khi Tiền Vũ còn học nhà trẻ cho đến tận bây giờ.
Hai năm trước, ông nghe nói Tiền Vũ sẽ sống trong ký túc xá, chen chúc cùng một đám thanh niên, trực tiếp nhấc tay quyên góp luôn một tòa ký túc xá mới!
Chủ nhiện Hồ chỉ vào tòa ký túc xá kia hỏi: "Có suy nghĩ gì không?"
Tiền Vũ cũng không thèm nhìn, trực tiếp trả lời: "Không có."
Trong trường học có rất nhiều tin đồn về cậu, cậu cũng nghe không ít, hầu hết đều nói bố Tiền quyên góp tiền chính là để đút lót cho cậu vào lớp tốt… Chỉ là sau một năm, thấy cậu luôn luôn giữ vững hạng đầu tiên trong bảng xếp hạng điểm thi, những lời đồn kia bắt đầu biến mất.
Tiền Vũ nằm xuống, co chân lên, gác đầu lên tay, nhìn mây bay trên trời: "Đó là số tiền bọn họ muốn quyên góp, không có quan hệ gì với con, con không cần phải tự hào."
Chủ nhiệm Hồ nghe vậy, gật đầu nhẹ, hài lòng với suy nghĩ của cậu, lại hỏi: “Vậy cậu đã nghĩ xem sau này sẽ trở thành người như thế nào chưa? Hay trở thành những người thành công như bố mẹ cậu.”
Tiền Vũ nhắm mắt suy nghĩ một chút, lắc đầu, thành thật nói: “Không biết nữa, con chưa nghĩ đến.”
"Này." Chủ nhiệm Hồ thở dài: "Con người sống cần phải có mục tiêu, luôn nỗ lực hoàn thành mục tiêu đó thì cuộc sống mới có nhiều ý nghĩa, cậu chưa từng có sao?”
Tiền Vũ vẫn lắc đầu, chủ nhiệm Hồ đành nói: "Thôi không sao, cậu vẫn còn nhỏ, rồi sẽ có ngày cậu hiểu được điều đó."
Tiền Vũ nhìn mây trôi lơ lửng trên bầu trời, không hiểu lão Hồ đang nói gì lắm nhưng lại tự nhiên nhớ đến Lục Cẩn Bạch.
Lục Cẩn Bạch hoàn toàn khắc với bản thân mình, từ nhỏ anh ấy đã có mục tiêu, hơn nữa luôn nỗ lực hết sức để hướng đến mục tiêu đó… Chỉ là những mục tiêu ấy dường như không liên quan lắm với anh ấy, như đều bị Lục Hạ áp đặt lên người anh mà thôi.
Hình như đến bản thân anh ấy cũng chưa từng tìm hiểu xem, những mục tiêu kia thật sự là những thứ anh tự nguyện muốn làm hay không?
Cách đây mấy năm, hình như là lúc Lục Hạ còn sống? Tiền Vũ không nhớ rõ lắm, cậu chỉ nhớ rõ một ngày đi xem trộn Lục Cẩn Bạch luyện khiêu vũ, tận mắt chứng kiến người đó xoay tròn từng nhịp theo nhạc, cậu cảm thấy cả người Lục Cẩn Bạch như có ánh sáng tỏa ra, thật chói mắt!
Khi đó Tiền Vũ cảm thấy, có lẽ Lục Cẩn Bạch hoàn toàn tự nguyện làm những chuyện mà dì Lục bắt ép.
Nhưng đến khi dì Lục qua đời, Tiền Vũ phát hiện ra, thứ ánh sáng trong mắt Lục Cẩn Bạch ngày đó cũng biến mất…
Hiện tại, Tiền Vũ hoàn toàn không biết rõ, đối với những việc dì Lục bắt buộc Lục Cẩn Bạch làm, anh có suy nghĩ gì?
Nghĩ đến đây, Tiền Vũ kéo nhẹ áo chủ nhiệm Hồ, hỏi: "Lão Hồ, hỏi thầy một vấn đề, thầy cảm thấy… Lục Cẩn Bạch là người như thế nào?"
"Hừm..." Chủ nhiệm Hồ suy nghĩ một lúc rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Là một đứa trẻ rất giỏi, là tấm gương tốt để học tập.”
"Này, rõ ràng thầy biết con không hỏi về mặt này!"
"Thế thì về mặt nào?" Chủ nhiệm Hồ giả vờ không hiểu cậu nói gì.
Tiền Vũ xua tay, ra hiệu cho ông ấy đừng giả vờ ngốc nghếch nữa: “Thầy! Con hỏi thầy cảm thấy người này sẽ là người như thế nào cơ mà?”
"Không phải hai đứa lớn lên với nhau từ nhỏ sao? Vậy thì chắc chắn phải hiểu rất rõ người còn lại rồi, tại sao lại hỏi tôi vấn đề như vậy?"
Tiền Vũ bĩu môi: "Thầy không hiểu, con có một vấn đề nghĩ mãi không ra...!Mà, thôi được rồi, việc này có nói cho thầy, thầy cũng không hiểu! Chỉ cần nói cho con nghe một chút suy nghĩ của thầy! Để cho con tham khảo một ít, dù sao thầy cũng ăn nhiều mắm muối hơn con tận mấy mươi năm đấy!”
"Thằng nhóc láu cá!” Chủ nhiệm Hồ nghe cậu nói mà buồn cười, vừa đứng dậy vừa nói: “Cậu đấy! Thiếu niên thì phải làm những chuyện thiếu niên nên làm, đừng có tự mình suy nghĩ quá nhiều, đó không phải chuyện tốt!”
Tiền Vũ lập tức đứng dậy, trên người còn dính vài cọng cỏ nhỏ, giật mình nói: "Thầy nói Lục Cẩn Bạch có quá nhiều áp lực sao?”
Chủ nhiệm Hồ quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt thâm thúy: “Ôi, đây chính là lời cậu tự nói, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không chỉ rõ là ai nhé!”
Tiền Vũ: "..." Thầy có thể đáng tin cậy hơn một chút được không!
Chớp mắt đã trôi qua tháng chín, giờ đã đến tháng mười một!
Trước kì nghỉ cuối tháng, chuông tan học đã reo lên, cô giao vẫn ở trên bục giảng tiếp tục nhấn mạnh: “Đầu tiên, khi đi nghỉ mát phải đặc biệt giữ sức khỏe, chú ý an toàn… Ngoài ra, đại hội thể dục thể thao sẽ được tổ chức vào tháng sau, về nhà không được lao đầu vào chơi, vẫn phải hoàn thành đầy đủ bài tập.
Phải ở nhà đọc sách thật nhiều, chuẩn bị tốt cho kì thi tháng sau…”
Chỉ có một nội dung cứ lặp đi lặp lại từ năm này qua năm khác, học sinh ở bên dưới cũng có thể đọc thuộc lòng rồi, lúc này tất cả mọi người đều đang vui vẻ thu dọn sách vở, bàn tán nhỏ với nhau xem sẽ đi đâu chơi kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Tiền Vũ ném một chiếc may bay giấy cho Lục Cẩn Bạch ở dãy bên kia, thế mà lại rơi đúng xuống bàn học của Lục Cẩn Bạch.
Lục Cẩn Bạch ngẩng đầu lên nhìn, Tiền Vũ để tay dưới bàn, chỉ chỉ vào điện thoại ra hiệu cho anh ấy.
Lục Cẩn Bạch gật nhẹ, ý là mình đã hiểu rõ rồi, sau đó lại tiếp tục làm nốt việc của mình, cũng không có lấy điện thoại di dộng từ trong cặp sách ra…
"..." Tiền Vũ cảm giác mình không thể theo kịp suy nghĩ của anh, anh gật đầu một cách nghiêm túc, vậy mà không thèm lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mình gửi cho.
Đợi thêm một lúc, Lục Cẩn Bạch vẫn không định làm gì, Tiền Vũ đành phải từ bỏ, quay đầu về.
Rất nhiều người đã thấy hành động từ nãy đến giờ của Tiền Vũ, quay ra khuyên cậu: “Sao cậu không lên xin cô cho được chuyển đến ngồi cùng Lục Cẩn Bạch?”
"Hả?" Tiền Vũ không hiểu: "Vì sao?"
"Này, anh em của cậu thấy cậu mắc bệnh tương tư cũng lâu rồi.
Hôm nay cậu nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Bạch đến mức sắp biến thành hòn vọng phu luôn rồi.
Thế nhưng cậu ta vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm đến tình cảm của cậu.
Trong chuyện này không chỉ có cậu khổ mà nghe cả mấy người buôn dưa lê chúng tôi cũng khổ lắm rồi!” Hứa Minh Dương nhìn về phía trước.
Ngồi đằng trước chính là Tưởng Quân cùng bạn cùng bắn của cậu ta, cả hai người đều lập tức quay lại nở một nụ cười thể hiện mình hoàn toàn đồng ý.
Tiền Vũ tức giận tới mức đạp thẳng vào ghế của Hứa Minh Dương: "Đồ khốn!"
...
Cuối cùng, cô giáo đã nói hết những gì có thể dặn dò, chưa kiph dọn giáo án để rời khỏi lớp, Tiền Vũ đã ngay lập tức chạy đến chỗ Lục Cẩn Bạch.
"..." Lục Cẩn Bạch thành thật nói: "Thật ra cậu không cần phải vội vàng như vậy.”
Tiền Vũ cũng không muốn nói nhiều với anh ấy, sau đó bọn họ lại phải vào tiết học tiếp theo, lập tức kéo Lục Cẩn Bạch đứng dậy: “Gấp lắm rồi! Mau đi vào vệ sinh với tôi!”
Lục Cẩn Bạch bị kéo dậy, mất cân bằng phải bám một tay vào tường, hỏi: “Cậu tìm tôi để đi vệ sinh cùng cậu sao?”
Tiền Vũ: "Đúng vậy!"
Lục Cẩn Bạch: "..."
Cô giáo: "..."
Toàn bộ các bạn học: "..."
Hứa Minh Dương tự vỗ trán nói: "Đúng là càng ngày càng vượt quá giới hạn rồi!"
Lúc Tiền Vũ kéo Lục Cẩn Bạch chạy qua sáu lớp, tình cờ gặp Viên Bình bước ra từ cửa sau, cậu ta nhìn qua hai người đang kéo tay nhau, cười đểu: “Quả là hai người cùng mặc một cái quần mà lớn lên, trông thật tình cảm! Hai người cầm tay nhau như vậy là đang muốn đi đâu đây?”
Tiền Vũ không quan tâm đến cậu ta, mắt nhìn thẳng, kéo Lục Cẩn Bạch vào nhà vệ sinh nam ở phía trước.
Viên Bình không hiểu Tiền Vũ bị làm sao: "...!Chỉ là đi vệ sinh thôi mà!"
Tiền Vũ kéo Lục Cẩn bạch vào một phòng riêng trong nhà vệ sinh, cài khóa cửa.
"..." Không gian quá chật hẹp, Lục Cẩn Bạch không thể cử động nhiều: “Cậu… Cậu…”
Mặc dù Tiền Vũ cao hơn Lục Cẩn Bạch một chút, nhưng trong không gian chật chội như thế này, mặc dù cậu chẳng làm gì, nhưng cũng khiến cho Lục Cẩn Bạch cảm thấy áp lực.
Sau mấy tiếng “Cậu… Cậu…” ngắc ngứ, Lục Cẩn Bạch chợt im lặng, đứng im tại chỗ.