Bạn Trai Học Bá Của Thiếu Niên Thần Kinh


Giấc mơ là một trong những điều kỳ diệu và khó giải thích nhất trên thế giới này.

Giấc mơ ban tặng cho bạn niềm vui trong chốc lát, thể hiện ra những gì bạn đang suy nghĩ, nhớ nhung trong lòng, dẫn bạn trở lại cảm nhận sự tuyệt vời và ấm áp mà bạn đã lãng quên trong quá khứ.

Giấc mơ cũng có thể loại bỏ hết những tăm tối, để bạn cảm nhận được chân thực sự yếu đuối nơi tận cùng trái tim.
Những người bạn gặp hàng ngày, những câu nói bạn đã nghe qua, những phong cảnh bạn đã từng thấy đều có thể trở thành điểm khởi nguồn cho một cơn thịnh nộ.

Trong lúc đêm khuya vắng người, chúng tràn lên như nước lũ, chỉ cần một chút không cẩn thận, chúng cũng có thể biến thành ác mộng, dìm bạn chết ngạt…
“Xoay trái!”
“Nhón chân!”
“Áp người về trước, sát vào chân!”
“Rất tốt, duy trì trạng thái này, làm lại một lần nữa!”
Ánh nắng buổi chiều ấm áp, tiếng chỉ huy vang lên dõng dạc bên tai, một giọt mồ hôi vừa rơi từ gò má xuống.

Đây là khung cảnh luyện tập bài bài tập nhảy bắt buộc hàng ngày mà Lục Bạch Cẩn đã từng rất quen thuộc.
Nhưng hiện giờ, tất cả những ký ức này đều từ từ biến mấy, giống như con tằm nhả tơ, trái tim cậu càng lúc càng trống rỗng, càng lúc càng trong suốt.
Đã quá lâu rồi cậu không tới phòng tập vũ đạo, những kỷ niệm lúc luyện tập trước đây xoay vòng trong đầu cậu như một chiếc đèn kéo quân.

Nhưng cậu không có cơ hội được nhìn rõ, những cảnh tượng ấy đều dần dần trở nên không rõ ràng.
Về sau những thứ đã đóng bụi dưới đáy lòng này của cậu lại thỉnh thoảng xuất hiện trong những giấc mơ.
Trong giấc mơ, khuôn mặt của cậu hơi cử động, chân tay dang rộng thoải mái.

Cậu muốn trái tim mình đắm chìm xuống đó để tận hưởng cảm giác cơ thể trở nên rất nhẹ.
Trong quá khứ, cậu đi qua con đường đó với vai trò là người trực tiếp tham gia nhưng chưa bao giờ cậu được trải nghiệm cảm giác nhìn lại quá khứ của mình từ góc độ của một người đứng ngoài cuộc.
Nhưng thời gian không chờ đợi một ai.

Lục Cẩn Bạch vẫn còn chưa chuẩn bị xong, mọi thứ đã trở thành hư ảo và biến mất trong chốc lát.

Luồng ánh sáng bỗng chốc vỡ vụn, tiếp đó là một bóng đen và sự cuồng loạn từ sâu thẳm bên trong…
“Vì sao? Vì sao lại là cậu? Rốt cuộc cậu có điểm gì hơn tôi? Tại sao lần nào cũng là cậu?”
“…”
“Chúc mừng! Lại có giải thưởng, rất tự hào đúng không? Nhưng con người không thể quá ích kỷ, phải để cơ hội lại cho người khác nữa chứ… Cậu thấy vậy có phải không? Bạn học Lục Cẩn Bạch?”
“…”
“Còn muốn chạy sao? Ngăn nó lại!”
“…”
“Đứng lại!”
“…”
“Bốp!”
Nghĩ lại chuyện quá khứ, trái tim cậu chìm nổi bập bềnh.

Những chi tiết nhỏ nhặt xâu chuỗi lại với nhau thành một bóng đen vô tận.

Lục Cẩn Bạch đang ngủ say, cả người cậu lạnh toát.

Cả cơ thể và trái tim cậu đều rơi xuống dưới… Những thứ này đều tới xâm chiếm thần kinh cậu vào những lúc đêm khuya im ắng, chúng như con mãnh thú, giằng xé cơ thể cậu.
Tay Lục Cẩn Bạch dùng lực, cậu nắm chặt chiếc chăn trên người, cuối cùng cậu vẫn không thể thoát khỏi sự dày vò của ký ức.
“Hộc… hộc…”
Lục Cẩn Bạch trở người ngồi dậy trong bóng tối rồi thở hổn hển.

Cậu đưa tay chống lên trán, trên trán đều là mồ hôi lạnh.


Cậu nhắm mắt lại, hai mày cau chặt.

Những tiếng gào thét hỗn loạn lấp đầy đầu cậu, xen lẫn vào đó là những ký ức đau khổ kia.

Tất cả khiến Lục Cẩn Bạch cảm thấy quá kinh khủng.
Cậu ngồi yên lặng một lúc.

Sau khi tâm trạng được bình tĩnh, cậu kéo tấm chăn trên người ra rồi mới từ từ nhấn hai chân lên.
Lục Cẩn Bạch giống như bị bóng đêm bủa vây, động tác chậm chạp giống như trong một vở kịch câm đen trắng.

Ngón tay thon dài của cậu từ bên cạnh người nhấc lên.

Âm thanh ma sát giữa vải vóc và cơ thịt trong đêm khuya tĩnh lặng được phóng to hơn bao giờ hết.

Những bóng đen từ từ giao nhau, cuối cùng lòng bàn tay cậu áp lên phần mắt cá chân đang để ở bên ngoài.
Nơi bàn tay chạm đến là một mảng da thịt lạnh lẽo.
Lục Cẩn Bạch cúi đầu, khom người như đang suy nghĩ gì đó.

Sau một cơn hỗn loạn, đầu óc cậu càng trở nên rõ ràng hơn, ý thức dẫn cậu đi về một hướng nào đó.
“…Lâu lắm rồi cậu không tới phòng tập vũ đạo rồi nhỉ, Uông… gần đây đang cố gắng để giành được suất biểu diễn đêm chung kết ở cung thiếu nhi… Chúng ta mỗi người lùi lại một bước.

Lần này tôi tha cho cậu, cậu cũng thông cảm cho chúng tôi một chút.

Đừng quay lại nữa, đừng tranh với nó nữa…”
Ánh sáng tụ lại rồi tách ra, cậu thiếu niên bồn chồn lo lắng không yên.

Những câu nói ngập ngừng đầy hoang mang và sợ hãi.

Đây chính là sự “cảnh cáo” của người bạn cùng lớp vũ đạo đã nói với cậu trước lúc chạy 1500m ban ngày.
Mọi chuyện thật buồn cười! Lục Cẩn Bạch nghĩ vậy, càng buồn cười hơn là tinh thần của cậu lại trở nên hỗn loạn sau khi nghe những gì cậu ta nói.

Một cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng cậu, chán ghét quá khứ, chán ghét phòng tập vũ đạo, chán ghét bản thân mình…
Có nhiều người thích buổi đêm bởi màn đêm giống như một tấm màn có thể che hết được những ngại ngùng và xấu hổ.

Màn đêm đen đặc khiến con người có thể bỏ đi lớp ngụy trang ban ngày mà họ đã mang, không cần phòng bị, thoải mái thể hiện con người của mình, để cho bản thân được yếu đuối và không cần một nơi để giấu mình.
Bọn họ cho rằng mình có thể khống chế được màn đêm và cảm nhận được niềm vui cả về mặt tâm lý và sinh lý.

Bọn họ không biết rằng chìm đắm trong màn đêm cũng là một hình thức khác của sự trầm luân…
Nhưng sự lựa chọn của mỗi người là không giống nhau, tiếp tục chìm đắm trong đó hay chạy trốn ra ngoài là tùy thuộc vào ý muốn của mỗi người.
Lục Cẩn Bạch lắc đầu để nhanh chóng loại bỏ những u tối trong đầu mình ra ngoài.
Thần kinh của cậu vẫn căng cứng như vậy.

Đối với cậu “chạy trốn” giống như một loại bản năng.

Sau khi thích ứng được bóng tối, cậu giẫm xuống nền nhà rồi đi xuống giường, đi về phía chiếc bàn sách gần cửa sổ.
Lục Cẩn Bạch đứng yên bên cạnh bàn sách, mặt bàn bằng gỗ tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt gì đó trong bóng tối.

Ánh sáng đó hắt vào mắt cậu, âm u không rõ ràng.
Cậu cúi đầu mở ngăn kéo, cậu lật tìm một lát rồi cuối cùng lấy ra một chùm chìa khóa.

Cậu không đi giày, lấy chìa khóa xong, cậu đi tới cuối hành lang.

Nhiệt độ của sàn nhà không chênh lệch gì mấy so với nhiệt độ cơ thể con người.
Từ đầu tới cuối, Lục Cẩn Bạch không hề bật đèn, cậu đi về phía trước trong bóng tối, bước chân thong thả, vô cùng ung dung.
Ánh trăng rọi từ chiếc cửa sổ phía cuối hành lang vào bên trong và rọi tới trước cửa căn phòng luyện tập vũ đạo nhỏ.

Lục Cẩn Bạch đứng trong luồng ánh sáng đó rồi tra chìa khóa vào trong ổ.
Nếu hiện giờ Tiền Vũ có mặt ở đây, anh nhất định sẽ phát hiện ra tay nắm cửa bây giờ hoàn toàn khác với lần trước lúc anh nhìn thấy.

Không còn lớp bụi bên trên nữa, tất cả đều rất mới.

Rõ ràng từ sau Quốc khánh tới giờ, đã có người dọn dẹp căn phòng này.

Còn về chuyện người đó là ai, không cần nói cũng biết.
“Cạch!”
Trong bóng đêm, tiếng mở khóa càng trở nên rõ ràng hơn.
Hình như Lục Cẩn Bạch hơi do dự, mở cửa xong, cậu đứng yên, buông thõng tay một lúc rồi mới bật đèn lên.
Đèn điện bất ngờ sáng lên, Lục Cẩn Bạch nheo mắt lại theo bản năng.
Đèn sáng chói lòa, căn phòng luyện vũ đạo được trang trí tinh tế.

Từ lớp kính trên tường, không cần bước vào trong cũng có thể nhìn thấy sắp xếp bên trong phòng.

Nền nhà bên ngoài được lát đá Đại Lý màu trắng, còn bên trong phòng, nền nhà được làm bằng gỗ, đường vân gỗ hiện lên rõ ràng.

Mỗi một mặt tường kính đều có lắp một thanh cầm.

Một chiếc tủ để giày kê cạnh cửa, bên trong có mấy đôi giày tập.

Những đôi giày đã rất cũ, nhìn vào đó cũng có thể đoán được người đi chúng trước đây đã từng cố gắng, chăm chỉ luyện tập thế nào.
Trong phòng rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.

Bên trong còn có mùi máy làm mát không khí, giống như có người cố ý giữ gìn nơi này thật gọn gàng sạch sẽ.

Chỉ trừ có một góc nhỏ.

Một chiếc hộp giấy nhỏ để bừa bãi ở đó, chiếc hộp mở to nên vẫn nhìn thấy những góc nhỏ có màu vàng.

Đó là cúp và giấy khen Lục Cẩn Bạch đã thu dọn lại.
Lục Cẩn Bạch đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt thản nhiên nhìn vào bên trong căn phòng.

Cậu bắt đầu nhìn từ mấy đôi giày tập để cạnh cửa, cứ thế từng chút từng chút một.

Ánh mắt cậu lạnh như băng.

Cậu đã quen thuộc với tất cả mọi thứ bên trong căn phòng này, ánh mắt cậu lướt qua đống giải thưởng… Cuối cùng, cậu không nhìn nữa, cậu tắt đèn, khóa cửa rồi rời đi, không hề do dự và tiếc nuối như lúc trước nữa.
Giây phút quay người đi, môi cậu khẽ mấp máy, cậu thấp giọng nói một câu gì đó.
Chỉ có màn đêm và bản thân cậu có thể nghe rõ - là một lời từ biệt dứt khoát.

Ánh trăng vẫn ở đó, nhưng trái tim của một số người đã từ từ thay đổi…
Từ sau ngày không nói không rằng rời khỏi phòng y tế của trường, Tiền Vũ như biến thành một con người khác.

Ngày nào anh cũng trưng ra một khuôn mặt đó và vô cùng ít nói.
Đây là một chuyện khác thường, mọi người trong lớp ai cũng cảm thấy kỳ lạ.

Thấy cậu không nói chuyện với hai người Tưởng Quân và Hứa Minh Dương nữa, mọi người còn tưởng rằng ba người họ có mâu thuẫn gì.
Tưởng Quân và Hứa Minh Dương cũng đoán được chuyện này hẳn có liên quan tới Lục Cẩn Bạch, nhưng Tiền Vũ quá bất thường nên hai người bọn họ cũng không cố hỏi.
So với sự im lặng của Tiền Vũ thì bình thường Lục Cẩn Bạch lại càng im lặng hơn.

Chỉ có điều, mọi người đã quá quen với khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng của cậu.

Bây giờ cậu có im lặng không nói thì mọi người cũng không cảm thấy gì.

Vì dù sự thay đổi khiến cậu trầm mặc hơn cũng chỉ diễn ra trong lòng cậu, chứ không hề có quá nhiều sự thay đổi về cảm xúc ở bên ngoài.
Thực ra Lục Cẩn Bạch cũng cảm thấy tự trách mình.

Nhìn thấy Tiền Vũ như vậy, trong lòng cậu cũng thấy khó chịu.

Một thiếu niên vui vẻ, phóng khoáng trước kia không nên vì một vài câu nói của cậu mà trở nên im lặng như vậy.

Cậu cũng muốn tới chỗ Tiền Vũ để xin lỗi nhưng hình như anh có ý tránh không muốn gặp cậu.
Lục Cẩn Bạch hiểu, vấn đề nằm bên phía cậu nhưng ngoài việc xin lỗi, cậu không thể làm gì hơn được nữa.

Những gì Tiền Vũ đã hỏi cậu hôm đó, cậu cũng không có đáp án, chuyện là Tiền Vũ muốn làm rõ, cậu cũng không hiểu rõ…
Kết quả của những hành động bất thường này là mấy hôm sau Tiền Vũ không tới trường nữa.
Sau giờ đọc bài buổi sáng, vị trí bên cạnh Hứa Minh Dương vẫn trống không, cậu ta không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Chuyện này là sao nhỉ?”
Tưởng Quân lắc đầu, hai người lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiền Vũ.

Lục Cẩn Bạch ở bên cạnh nhìn sang, cậu mím môi rồi cũng lấy điện thoại ra, do dự một lát rồi vẫn gửi một tin nhắn đi.
Không nói chuyện với mấy người ở lớp, không biết Tiền Vũ đã đi đâu?
Thực ra lúc đó Tiền Vũ vẫn đang nằm trong chăn…
Tiền Vũ không ngủ yên, lúc nào cũng xoay tới xoay lui, lại thích đá chăn.

Mỗi ngày anh lại tỉnh dậy trong một tư thế kỳ lạ khác nhau, cái chăn không bị anh quấn quanh bụng thì cũng rơi một nửa xuống nền nhà…
Nhưng lúc này Tiền Vũ ngoan ngoãn đắp chân nằm thẳng trên giường.

Không phải anh thay tính đổi nết mà chiếc chăn đang bị bà Phương ấn xuống.
Con trai có những hành động khác thường, người làm bố mẹ luôn cảm nhận được ít nhiều.

Mấy hôm nay bà Phương luôn cảm thấy Tiền Vũ buồn rầu, cả ngày lúc nào trông cũng giống như có tâm sự nên bà không thể không chú ý tới.
Bà cũng không muốn can thiệp tới suy nghĩ của Tiền Vũ, đứa trẻ lớn lên, luôn có những bí mật nhỏ của riêng mình.

Bà Phương là người thoải mái, bà chỉ im lặng quan sát nhưng không ngờ Tiền Vũ tự nhiên lại bị ốm.
Bà Phương đưa tay sờ trán của con trai, khuôn mặt bà lo lắng: “Có cần mời bác sĩ tới nhà khám không?”
Ông Tiền đứng cạnh giường, nhìn chiếc cặp nhiệt độ vừa được lấy ra từ người của Tiền Vũ: “Không cần đâu, chỉ hơi sốt một chút thôi.

Tôi đi tìm một ít thuốc hạ sốt cho nó uống là được.

Thằng bé này khỏe mạnh, uống thuốc rồi ngủ một giấc dậy là ổn, bà không cần lo lắng đâu.” Nói rồi, ông xuống nhà tìm thuốc.
Trong lòng có chuyện nên mấy ngày nay Tiền Vũ không ngủ được ngon.

Sáng hôm nay, mãi mà anh không mở mắt được ra, toàn thân mệt mỏi, xương khớp rã rời.

Mí mắt anh nặng trịch như đang treo một quả cân và nó cứ rơi xuống phía dưới.

Tiền Vũ cũng loáng thoáng nghe được bà Phương và ông Tiền đứng bên cạnh mình nói chuyện.


Anh cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường.

Còn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt mẹ thì anh đã lại phải nhắm mắt lại vì không chịu được nữa.
Tiền Vũ mơ màng ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại còn nằm mơ.

Có những lúc anh cảm thấy mình đã tỉnh rồi, muốn mở mắt ra nhưng đầu óc vẫn còn mê man, chỉ một lúc sau là anh lại chìm vào giấc mơ.
Tiền Vũ bị quấn chăn quanh người, cả người nóng đổ mồ hôi.

Anh muốn xoay người đá chăn ra nhưng thử mấy lần vẫn không có tác dụng.

Chiếc chăn trên người vẫn còn nguyên ở đó, hơn nữa anh còn cảm thấy chỉ cần mình di chuyển một chút thì chiếc chăn sẽ càng quấn chặt hơn… Không có tác dụng gì cả, ngược lại còn càng khó chịu hơn.

Tiền Vũ bỏ cuộc, không cố gắng nữa, ngoan ngoãn nằm yên và mơ tiếp.
Trong giấc mơ, anh nhìn thấy rất nhiều người, có người đi qua trong thoáng chốc, có người dừng lại một lát.

Tất cả anh đều nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, duy chỉ có một bóng người mờ ảo, Tiền Vũ muốn bước tới để nhìn cho rõ nhưng người đó đã biến mất.
Khung cảnh thay đổi, anh nhìn thấy một người phụ nữ và một đứa bé trai…
Người phụ nữ ngồi xuống chỉnh lại quần áo cho cậu bé rồi thỉnh thoảng nói với cậu điều gì đó.
Tiền Vũ cảm thấy khung cảnh này hơi quen thuộc, anh không kìm được nhìn nhà cửa, kiến trúc xung quanh.

Anh nhanh chóng nhận ra cặp mẹ con này chính là mình và bà Phương.
Hình như chuyện này xảy ra lúc anh bốn năm tuổi gì đó, Tiền Vũ nhớ lại rồi nhìn về hình ảnh mình lúc còn bé.

Cậu bé mặc quần áo rất ngay ngắn, bà Phương giúp cậu thắt nơ nhưng cậu lại chu môi, phụng phịu không vui.
Tiền Vũ nhìn xong rồi tự nhiên nhớ lại một số chuyện.
Có lẽ Lục Hoa quá trầm tính nên từ nhỏ Tiền Vũ đã không thích bà và cũng không thích tới căn nhà của nhà họ Lục.

Nhưng bà Phương lại hoàn toàn ngược lại, một người phụ nữ nhiệt tình như bà luôn khiến Lục Hoa cảm thấy phấn chấn và vui vẻ hơn.
Cho dù Tiền Vũ không muốn đi nhưng cách năm ba hôm anh lại bị đem tới nhà họ Lục một lần.

Mặc dù anh khá thích cậu bé trắng trắng, tròn tròn kia của nhà họ Lục, mỗi lần được mẹ đưa tới cũng chỉ cần gặp mặt Lục Hoa và chào một tiếng “dì” là được, không cần tiếp xúc quá nhiều nhưng thời gian kéo dài, khiến cậu bé Tiền Vũ lúc đó cũng cảm thấy khó chịu.
Một ngày trước sinh nhật năm tuổi và cũng chính là sinh nhật ba tuổi của Lục Cẩn Bạch, cậu bé Tiền Vũ tức giận đùng đùng.
Phải thừa nhận rằng, bà Phương đã dạy dỗ Tiền Vũ rất tốt, nói như vậy có vẻ không thích hợp lắm.

Đổi sang một cách nói khác có vẻ sẽ tốt hơn, đó là bà Phương đã cho Tiền Vũ đầy đủ tình yêu.

Bà dùng tình yêu để dạy dỗ con, cùng sống chung với con.

Bà quan tâm và chú trọng tới việc giao tiếp với con hơn vậy nên cho dù Tiền Vũ tức giận, cậu cũng không quấn lấy bà Phương vùng vẫy, nhõng nhẽo.

Cậu sẽ nói rõ với mẹ rằng mình không vui và lý do vì sao mình không vui…
Ký ức tự nhiên trở nên rõ ràng, buổi sáng hôm đó sau khi ngủ dậy, mọi chuyện vẫn giống như thương ngày.

Đến khi ra cửa mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp nhưng vừa đến khi đến nhà họ Lục, cậu đột nhiên đẩy tay bà Phương ra và đứng nguyên một chỗ.
Trong ký ức, mẹ cậu ngây người ra một lúc rồi mới từ từ quay người lại, ngồi xổm trước mặt cậu.
Những chuyện về sau Tiền Vũ không nhớ rõ lắm, đặc biệt là cuộc nói chuyện giữa hai người.

Nhưng cậu có thể đoán ra, có lẽ là cậu thể hiện sự khó chịu của mình, cậu không muốn tới nhà họ Lục.
Nhưng Tiền Vũ nhớ đến cuối cùng cậu vẫn bị mẹ thuyết phục, bởi vì trong trí nhớ của mình, cậu nhớ mình chưa từng bỏ qua sinh nhật nào của Lục Cẩn Bạch…
Cũng chính là ngày hôm đó, những gì bà Phương nói đã làm thay đổi một số suy nghĩ của cậu.

Mẹ cậu nói: “Mỗi một đứa trẻ đều là món quà quý giá nhất ông trời ban tặng cho một gia đình.

Nhưng thiên sứ nhỏ của nhà họ Lục hơi đặc biệt… Con và em ấy không giống nhau, em ấy không có bố và có lẽ không có quá nhiều người yêu thương em ấy.

Vậy nên con hứa với mẹ, con và mẹ cùng yêu thương em được không?”
Tiền Vũ không biết cuộc đối thoại đó có ảnh hưởng thế nào với anh khi cậu năm tuổi nhưng lúc đó, trong giấc mơ, anh đột nhiên hiểu ra, có lẽ đó chính là lý do mà trước giờ anh luôn quan tâm tới chuyện của Lục Cẩn Bạch như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận