Tiền Vũ ngủ tới cuối buổi chiều mới tỉnh dậy, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra.
Tấm rèm dày đã ngăn hết ánh sáng ở bên ngoài, bên trong căn phòng rất tối.
Tiền Vũ cảm thấy cả người mình ê ẩm và dính dấp, đủ các thể loại khó chịu.
Anh nhắm mắt lại, xoay cổ, tự nhiên anh bị một luồng ánh sáng thu hút, anh mở to mắt nhìn sang…
Anh thấy bà Phương đang ngồi ở chiếc sofa nhỏ bên cạnh giường anh xem phim.
Luồng ánh sáng kia là từ chiếc Ipad trên tay bà.
Bà xem phim rất tập trung, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình, tay bà còn không ngừng xúc kem đưa vào miệng.
Từng muỗng, từng muỗng lớn, hàm răng bà run lập cập.
Anh liếc mắt nhìn sang chiếc thùng rác bên cạnh sofa và không khỏi chẹp miệng: Bao nhiêu là hộp không, không biết đây cả thành quả nửa ngày, hay là cả một ngày của bà.
Tiền Vũ suy nghĩ rồi lật chăn ngồi dậy, hắng giọng nói: “Bà Phương, mẹ ăn một mình sau lưng chồng mình như vậy, bố có biết không?”
Bà Phương thấy anh tỉnh dậy nên gập Ipad lại, động tác đưa đồ ăn vào miệng vẫn không dừng lại: “Ông ấy biết thì làm sao?”
Khuôn mặt Tiền Vũ lộ ra vẻ không thể tin được, nói: “Kem, hầy… mẹ không sợ bố cắt tiền tiêu vặt của mẹ sao?”
Bà Phương nheo mắt: “Ông ấy dám, mẹ cho ông ấy ngủ ở phòng sách.
Nói đi cũng phải nói lại.” bà Phương nuốt nốt miếng kem cuối cùng, rút giấy lau miệng rồi liếc mắt nhìn Tiền Vũ: “Bố con có biết con ở sau lưng ông ấy phá hoại quan hệ vợ chồng hạnh phúc, tốt đẹp của bố mẹ không?”
Tiền Vũ cười trừ, anh đấu thế nào cũng không thể thắng được bà.
Bà Phương xử lý xong đống rác rồi lau tay, đi tới bên cạnh giường.
“Roạt!” Rèm cửa được mở ra, ánh nắng buổi cuối chiều rọi vào phòng, cả căn phòng lập tức trở nên ấm áp.
Bà Phương buộc lại rèm cửa, ánh nắng hắt bóng người mảnh dẻ của bà lên chiếc chăn màu xanh trắng của Tiền Vũ.
Tiền Vũ ngồi sau lưng bà giơ tay che nắng và ngồi lui vào bên trong một chút.
Bà Phương quay người lại, bà rót một cốc nước để ở tủ đầu giường rồi lau tay sờ vào trán của Tiền Vũ: “Không sốt nữa, con còn cảm thấy nơi nào không thoải mái nữa không?”
Tiền Vũ lắc đầu: “Không ạ.” Anh thò chân ra ngoài định xuống giường.
Bà Phương ngăn anh lại: “Con nằm thêm lúc nữa đi.” Nói rồi, bà ngồi xuống bên cạnh giường, hình như có chuyện gì đó muốn nói.
Nhưng bà ngồi lên giường, dựa vào Tiền Vũ, không nói gì cả, một lúc sau thậm chí bà còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…”
Tiền Vũ khẽ thở dài, anh khẽ cử động vai để bà dựa được thoải mái hơn.
Anh đưa một tay lên, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương giúp bà.
Vừa làm anh còn vừa than thở: Người phụ nữ này làm mẹ bao nhiêu năm rồi mà tính cách vẫn không thay đổi, vẫn thích ăn kem, xem phim… Giống hệt như một đứa trẻ, không có người trông chừng là hoàn toàn không biết kiểm soát.
Thấy bà từ từ cau mày lại, Tiền Vũ hỏi: “Con đi lấy chiếc khăn ấm cho mẹ đắp nhé?”
Bà Phương xua tay, ý bảo không cần.
Bà ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu chớp mắt một lát.
Được Tiền Vũ xoa bóp, cơn nhức mỏi xung quanh mắt của bà đã giảm bớt rất nhiều.
Bà xoa cổ rồi quay đầu lại hỏi: “Gần đây ở trường con có chuyện gì không vui à?”
Tự nhiên bị hỏi tới chuyện ở trường, Tiền Vũ ngây người ra một lát, sau khi phản ứng lại được, anh nghĩ ngay tới chuyện của Lục Cẩn Bạch.
Anh không hiểu trong lòng mình nghĩ gì nhưng hiện giờ anh không muốn nói chuyện của Lục Cẩn Bạch cho bà Phương nghe.
Nhưng anh lại cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, cuối cùng Tiền Vũ hỏi dò một câu: “Mẹ có cảm thấy… Lulu có thời kỳ nổi loạn lớp 11 không?”
Tiền Vũ hỏi rất cẩn thận, anh tưởng bà Phương định trả lời qua loa thì cũng sẽ suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.
Nhưng không ngờ anh vừa hỏi xong, bà đã nói tiếp ngay, không hề do dự: “Đương nhiên là không rồi.
Cho dù hôm nào con bị ốm, con nói với mẹ muốn đi giải cứu thế giới thì chuyện này cũng không thể xảy ra với công tử Lục được.” Bà trả lời không một chút suy nghĩ.
Tiền Vũ: “… Vì sao ạ?” Mẹ coi thường con trai của mẹ sao? Hơn nữa hai người có quan hệ gì?
“Ừm…” Bà Phương đang suy nghĩ tự nhiên bà quay ra nhìn Tiền Vũ: “Sao con lại hỏi như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Không…” Giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là chính xác đến mức đáng sợ.
“Không có? Không có thì con ấp a ấp úng cái gì?”
Tiền Vũ xoa mũi mất tự nhiên: “… Con nằm mơ thấy…”
Bà Phương áp tới trước mặt anh hỏi dồn: “… Con mơ thấy cái gì…”
Tiền Vũ quay mặt lại, vẻ mặt khó xử.
Bà Phương giục anh: “Nói đi.”
Tiền Vũ rối rắm: “Con mơ thấy Lulu nói với con…”
“Ừ.” Bà Phương có ý bảo Tiền Vũ tiếp tục.
“Cậu ấy muốn đi giải cứu thế giới.” Tự nhiên Tiền Vũ lên cao giọng, anh cười ranh mãnh sau khi “gài bẫy” mẹ thành công.
Giọng nói và vẻ mặt đắc ý của Tiền Vũ làm bà Phương phải lườm sang, bà lấy chiếc gối bên cạnh tay ấn vào mặt của anh: “Con hư quá đấy!”
Nói nhiều sai nhiều, dựa theo những gì bà Phương hiểu về anh nếu anh còn nói tiếp nữa nhất định sẽ để lộ ra sơ hở.
Tiền Vũ nhìn xuống ngẫm nghĩ rồi còn phải tránh chiếc gối đang ập thẳng vào mặt.
Anh lập tức đánh trống lảng sang chủ đề khác, nói chuyện đông tây nam bắc, chém gió với mẹ…
Mặt trời lặn sau ngọn núi phía tây, ông Tiền tan làm trở về nhà.
Thấy phòng khách không có ai, ông đoán hai người vẫn còn đang ở trên phòng nên đi lên tầng hai.
Cánh cửa không đóng chặt, tiếng hai người nói chuyện vang tận ra tới bên ngoài.
Ông Tiền không nghe rõ lắm, ông nhìn vào bên trong thấy vợ mình cùng đang ngồi trên giường, nói chuyện rất nghiêm túc về việc ở Hạ Xuyên nhà nào bán cơm thịt heo ngon nhất!
Hai người ngồi đối diện nhau, rồi không ngừng đọc ra tên tiệm.
Hai người nói chuyện không vẫn không đủ, còn phải dùng tay để mô tả, một cảnh tượng rất kịch liệt, suýt chút nữa những vì sao bay khắp trên bầu trời.
Ông Tiền cũng không có cách gì khác, ông không làm phiền thú vui của hai người họ mà im lặng đi xuống bếp.
Ông suy nghĩ một lát, tối nay có nên làm món cơm thịt heo cho hai người họ không?
Lần sau lúc ông lên lầu, chủ đề nói chuyện về cơm thịt heo của hai người đã xong và chuyển sang nói chuyện về cua…
“Hay lắm, chủ đề nói chuyện hôm nay chính là “đồ ăn”.” Ông Tiền đứng ở bên ngoài nghĩ thầm như vậy.
Ông đưa tay lên gõ cửa, nhận được câu trả lời, ông đẩy cửa bước vào, nhướng mày nhìn về phía hai người.
Hai người bọn họ rõ ràng vẫn chưa nói xong chuyện: “Hai mẹ con, nên ăn cơm tối rồi.”
Được ông Tiền nhắc nhở thì Tiền Vũ và bà Phương mới nhận ra là trời đã tối.
Đèn đường ở bên ngoài đã sáng đèn.
Bà Phương lè lưỡi rồi đi xuống giường.
Trên đường chạy xuống dưới, bà kêu la ầm ĩ muốn uống nước, ông Tiền cũng bất lực: “Bà đi chậm thôi.” Ông quay người nhìn Tiền Vũ, ý bảo anh cũng mau đi xuống đi rồi mau chóng đi theo bà Phương xuống dưới.
Tiếng bước chân xa dần, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
Tiền Vũ kéo cổ áo lên ngửi thử rồi lập tức chau mày, trên người anh toàn mùi mồ hôi.
Tiền Vũ cởi áo rồi vứt thẳng sang một bên.
Tiền Vũ vươn tay ra mở đèn, đang định đứng dậy để đi tắm nhưng vừa xuống giường, anh đã cảm thấy hình như mình vừa đá phải thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn thử, là chiếc điện thoại không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Đèn tín hiệu trên đầu chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy.
Tiền Vũ nhấn nút nguồn, nhìn lướt qua thấy có mấy cuộc gọi nhỡ… đều là Tưởng Quân và Hứa Minh Dương gọi tới.
Anh mở khóa màn hình mở nhóm chat ba người lên.
Quả nhiên, hàng loạt tin nhắn xuất hiện.
Ban đầu vẫn là những tin nhắn từ lúc sớm, còn rất bình thường.
“Cậu đâu rồi?”
“Đi đâu rồi? @Tiền Vũ”
…
“Cậu bị thầy Hồ ăn thịt rồi à?”
“Lên tiếng đi xem nào! Nếu cậu bị ăn thịt, anh em đi cứu cậu!”
…
Phía sau bắt đầu hơi cục súc.
“Mẹ nó, cậu trả lời điện thoại đi chứ!”
“Đồ chó, cậu đâu rồi?”
“Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cậu lên trời rồi sao?”
…
Tiền Vũ lướt hết lịch sử trò chuyện, anh vừa tắm vừa trả lời tin nhắn của hai bọn họ, cũng chỉ trả lời qua loa đơn giản vài câu.
Anh nhấn nút trở lại rồi lấy khăn bông lau nước trên mặt.
Vừa định cất điện thoại để tìm chiếc áo, tự nhiên động tác của Tiền Vũ ngừng lại.
Anh nhìn thấy một tin nhắn của Lục Cẩn Bạch trong cả một đống tin nhắn.
“Cậu vẫn khỏe chứ?”
Chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản nhưng cũng khiến trái tim Tiền Vũ rung động.
Nhưng ngay sau đó cậu lại thở dài, sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Anh nhìn thời gian nhận tin nhắn, 8:07, tính ra lúc đó vừa mới hết giờ đọc bài buổi sáng.
Rõ ràng cùng là một câu hỏi với đám của Tưởng Quân nhưng Tiền Vũ lại không biết làm thế nào để trả lời Lục Cẩn Bạch.
Anh nhấn khung chat, ngón tay để ở lưng chừng một lúc lâu mà cũng không có hành động kế tiếp.
Tiền Vũ vừa rửa mặt xong, anh cúi đầu, những giọt nước trên tóc từ từ rơi xuống, cuối cùng rơi đúng vào màn hình.
“!”
Tiền Vũ nhìn giọt nước và nhìn màn hình đang dần tối đi, trong lòng tự nhiên cảm thấy bực bội…
“Con trai! Con xong chưa, mau xuống ăn cơm!”
Bà Phương đứng ở tầng dưới gọi vọng lên, Tiền Vũ bình tĩnh lại, lập tức trả lời: “Con xuống ngay!”
Anh vứt điện thoại xuống giường, vội vàng đi tới tủ quần áo, lấy một chiếc áo T-shirt mặc tạm lên người.
Trong lòng bực bội nên Tiền Vũ không muốn để ý tới Lục Cẩn Bạch.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, anh lại vội vàng quay người lại, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn: “Bị ốm.”
Rồi lại thêm một câu: “Nhưng không sao rồi.”
…
Tiền Vũ ốm nhanh và khỏi cũng nhanh, trong ngày hôm đó đã khỏi hoàn toàn.
Ngày hôm sau, anh lại khỏe mạnh tới trường bình thường, tâm trạng của anh cũng khôi phục lại một chủ, cũng cười nói với các bạn ở bên cạnh.
Đương nhiên là không bao gồm Lục Cẩn Bạch.
Tối qua, lúc đã hơi muộn, Lục Cẩn Bạch trả lời tin nhắn của anh, chỉ một chữ “ừ”, đơn giản ngắn gọn, không mang theo chút cảm xúc nào.
Mặc dù cũng đoán được Lục Cẩn Bạch sẽ không thể hiện quá nhiều nhưng lúc nhìn thấy tin nhắn này xuất hiện, Tiền Vũ cũng ngây người ra.
Anh nhìn chằm chằm vào chữ cái đó hồi lâu, tải lại hết lần này tới lần khác rồi mới chấp nhận được sự thật này.
Mối quan hệ của hai người đã rơi vào ngõ cụt, không ai trong số hai người định lên tiếng trước phá bỏ lớp chắn vô hình giữa hai bên.
Tiền Vũ vừa khỏi bệnh xong nên bà Phương dặn dò anh đi học xong phải về nhà sớm, không được ở lại trường chơi bóng, tránh ra mồ hôi, bị gió lạnh thổi rồi lại ốm.
Nhưng đương nhiên là Tiền Vũ coi những lời bà nói như gió thoảng bên tai, vừa tan học xong, cậu đã đi cùng nhóm bạn mấy người Tưởng Quân tới sân bóng.
Mấy người bọn họ tới muộn, lúc tới nơi sân bóng đã có không ít người đang tụ tập.
Quả bóng rơi xuống đất “bịch” “bịch”, hòa cùng với âm thanh chói tai khi đế giày ma sát xuống nền đất, tiếng người huyên náo.
Tưởng Quân buồn rầu không muốn đánh bóng, tự nhiên cậu ta nhìn thấy có người vẫy tay với mình, vui mừng hớn hở: “Này, đó không phải là Viên Bình sao?”
Tiền Vũ ngẩng đầu lên nhìn sang, anh chỉ nhìn thấy một cái đầu đinh quen thuộc đi từ đằng xa tới: “Hết chỗ rồi, cùng chơi không?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng không biết ai là người lên tiếng trả lời trước.
Sau đó cả nhóm người cùng vui vẻ đồng ý, đi về phía Viên Bình.
Tiền Vũ liếc mắt nhìn qua, trong lòng anh biết rõ mấy đồng đội của Viên Bình đều cùng một lớp với cậu ta.
Có lẽ bình thường cũng hay chơi bóng với nhau nên tình cảm cũng khá tốt.
Viên Bình ra hiệu cho bọn họ, bọn họ dừng động tác tay lại, gật đầu với Tiền Vũ, không có ý kiến gì với sự gia nhập của nhóm người của anh.
Cũng không phải là thi đấu nghiêm túc gì, chỉ là chơi bình thường nên cũng không xảy ra vấn đề chia đội hay gì đó.
Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng: nhóm con trai mặc áo chơi bóng màu đỏ của Viên Bình là một đội, còn mấy người Viên Bình tới sau mặc áo đồng phục là một đội, như vậy cũng dễ để nhận người.
Đập bóng, chuyền bóng, lên lưới, sau mấy lượt như vậy, hai bên càng trở nên ăn ý, chỉ có điều là…
Tưởng Quân lau mồ hôi, không kìm được văng ra một câu: “Mẹ nó, chúng ta không phải tới để đánh bóng mà tới để chịu khổ mà.”
Hứa Minh Dương kéo áo đồng phục rồi thở hồng hộc: “Hộc… có thể chơi đàng hoàng được không?”
Trừ hai người bọn họ ra, những người khác cũng không tốt hơn là bao, cùng đồng loạt dừng lại và thở hồng hộc.
Trên sân chỉ còn lại một mình Tiền Vũ và Viên Bình đang đấu với nhau.
Thực ra kể từ lúc mọi người vào sân, bắt đầu phát bóng, quả bóng chưa từng rời khỏi tay hai người.
Mọi người cũng chỉ nhìn hai người bọn họ tranh bóng với nhau, hoàn toàn không có chút tinh thần hợp tác nào.
Hai người gạt hết đồng đội sang một bên, không để cho người khác có cơ hội chạm vào bóng, bọn họ chỉ toàn chạy theo hai người Tiền Vũ.
Không được chạm vào bóng nhưng ai nấy đều thở hồng hộc.
Hai người giống như đang ganh đua với nhau, quả bóng vang lên những tiếng “bịch bịch”, đều là tiếng hai người bọn họ đưa bóng vào lưới.
Cả hai đều đáng sợ, những cú úp rổ đầy sức mạnh khiến đám người Hứa Minh Dương có cảm giác rằng hai người Tiền Vũ chuẩn bị vứt bóng đi để xông vào đánh nhau.
Đương nhiên là bọn họ đã nghĩ quá nhiều.
Mặc dù động tác của Viên Bình và Tiền Vũ rất mạnh nhưng đánh bóng vẫn rất hay.
Ngoại trừ thỉnh thoảng nói mấy câu khiêu khích nhau ra thì cả hai không nói gì nhiều với nhau.
Nhưng gương mặt rạng rỡ không che giấu được niềm vui, xem ra hai người đều rất hài lòng với trận bóng ngày hôm nay.
Mặt trời lặn, ngày đã tắt, ánh nắng mặt trời càng lúc càng chói lọi, giống như đang cố tỏa ra những tia sáng cuối cùng trước khi lặn xuống phía tây.
Sân bóng cũng dần vắng người hơn, Tưởng Quân, Hứa Minh Dương và nhóm bạn của Viên Bình tới một nơi khác đánh bóng nghiêm túc, để lại hai người đáng sợ kia ở lại solo một mình.
Trong lòng ai cũng than thầm, về sau nhất định không được để hai người này chơi với nhau, đúng là không có tính người.
Trận đấu này Viên Bình và Tiền Vũ đều chơi hết sức, lúc trước hai người không quen thân nhau lắm nhưng đều đã từng nghe qua biệt hiệu của đối phương.
Lần này có cơ hội chơi với nhau nên không thể không lấy hết khả năng của mình ra để so tài với đối phương.
Người đuổi người bắt, hai người chơi tới mức mồ hôi đầm đìa, đến lúc nhóm người của Hứa Minh Dương đi rồi cũng không phát hiện ra, mãi đến khi đóng sân mới nhận ra thiếu người.
Nhìn trái nhìn phải mới thấy hai người bọn họ đang đứng chơi ở một chỗ cách đó không xa.
Tiền Vũ cởi áo khoác ra vắt trên vai, dựa vào cột bóng nghỉ ngơi, Viên Bình vứt một chai nước sang, cậu ta khen ngợi không tiếc lời: “Đánh hay lắm!”
“Cậu cũng vậy, kỹ thuật rất tốt!”
Tiền Vũ nhận chai nước uống mấy ngụm, hiếm khi anh không cãi nhau lại với Viên Bình.
Anh nhìn sang chỗ khác, thấy mấy người Hứa Minh Dương đang chơi bóng, còn chưa kịp lên tiếng châm chọc vài câu thì đã thấy có người tới gần.
Tiền Vũ quay đầu lại đã thấy Viên Bình đứng ở bên cạnh, anh nhìn cậu ta rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Viên Bình gật đầu.
“Chao ôi!” Tiền Vũ bĩu môi, lời nói cũng rất cà khịa: “Tôi không biết mối quan hệ của chúng ta lại tốt đến mức có thể nói chuyện riêng được với nhau.”
Viên Bình không muốn cãi nhau với Tiền Vũ nên nói thẳng: “Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi thấy hôm đại hội thể thao Lục Cẩn Bạch ngã cũng không phải nhẹ đâu.” Cậu ta kể hết những điều bản thân cảm thấy bất thường cho Tiền Vũ nghe: “Bạn cùng lớp vũ đạo của cậu ta hình như có vấn đề.” Cuối cùng Viên Bình đưa ra một kết luận như vậy.
Viên Bình nói xong, nhìn thấy Tiền Vũ không còn dáng vẻ cười cợt như lúc trước nữa.
Anh co chân đứng thẳng người lên, đôi mắt phượng hoàng nhìn chằm chằm về phía Viên Bình, ánh mắt kiên định và sắc lạnh.
Mãi một lúc sau, anh mới trầm giọng nói: “Vì sao cậu lại nói cho tôi biết những điều này?”
Viên Bình nhún vai rồi nhìn Tiền Vũ rất nghiêm túc: “Không phải cậu vẫn rất quan tâm đến cậu ta sao? Với tính cách của Lục Cẩn Bạch, cậu ta nhất định không chủ động nói cho cậu biết.
Tôi thừa nhận lúc trước tôi tìm tới cậu ta là có mục đích.
Tôi không chắc vào được tòa nhà dạy học cũ, biết hai cậu có quan hệ tốt nên mới kéo cậu ta xuống nước cùng.
Hôm nay tôi nói một câu xin lỗi với cậu, cũng cảm ơn hai cậu lần trước đã giúp tôi cứu Khả Nhi.”
Tiền Vũ nghe xong định nhìn qua chỗ khác chuyện cứu Viên Khả Như trước đây dễ như trở bàn tay nên anh cũng không cần cảm ơn gì đặc biệt, còn về chuyện của Lục Cẩn Bạch… Tạm thời anh không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với chuyện này.
Đúng lúc đó Viên Bình lại đổi giọng điệu, lại quay về chủ đề của Lục Cẩn Bạch:
“Vết thương trước đó trên mặt của Lục Cẩn Bạch chắc cậu cũng nhìn thấy rồi đúng không?”
Đương nhiên câu nói này có sức ảnh hưởng hơn câu nói lúc trước, giống như tự nhiên có một cái dằm đâm vào một dây thần kinh nào đó của Tiền Vũ.
Ngay sau đó, Viên Bình đã nhìn thấy ánh mắt của Tiền Vũ lóe lên, ngón tay siết chặt chai nước.
Anh bước lên trước một bước, vẻ cảnh cáo trong ánh mặt càng trở nên rõ ràng hơn, giọng nói không vui: “Vì sao cậu lại biết được chuyện này?”
Viên Bình không quan tâm tới thái độ thù địch của Tiền Vũ, vẻ mặt thẳng thắn: “Cậu không cần phải căng thẳng như vậy, vết thương trên mặt cậu ta không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện khác, có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”
…
Nhóm người của Hứa Minh Dương đang đánh bóng hăng say thì tự nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”.
Mọi người đều kinh ngạc, đó không phải là âm thanh nên có của trái bóng khi chạm xuống mặt đất, bọn họ lập tức quay đầu tìm kiếm Tiền Vũ và Viên Bình nhưng không phải hai người bọn họ đang đánh nhau.
Thấy hai người bọn họ không đánh nhau, mấy người Hứa Minh Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ một giây sau, một giây sau bọn họ đã lại trở nên căng thẳng, vì tình hình không tốt hơn được là bao.
Tiền Vũ mặt hằm hằm cầm chiếc áo đồng phục đi ra khỏi sân.
Mặc dù không biết có xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của anh cũng biết nhất định anh đang rất tức giận.
Bọn họ lại nhìn sang Viên Bình, khuôn mặt cậu ta rất bình tĩnh, hai tay cho vào túi quần và ung dung bước ra ngoài.
Ở chỗ lúc trước mà bọn họ đứng có một chai nước kháng bị đập vỡ.
Chắc Tiền Vũ tức giận nên đã đập chai nước đang cầm trong tay.
Mọi người nhìn vũng nước đó xong ai cũng ngơ ngác, có ai có thể giải thích cho bọn họ đã có chuyện gì xảy ra được không? Không phải vừa rồi vẫn chơi bóng với nhau rất vui vẻ sao? Sao nói trở mặt mà đã trở mặt ngay được?