Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Nhìn ấm thuốc còn tỏa hơi nóng, tôi đột nhiên nghĩ tới nếu như tôi dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự từ bỏ của Tông Thịnh, anh sẽ bỏ sao? Sẽ cùng tôi cao chạy xa bay sao? Tình cảm giữa chúng tôi có thể thắng sự cừu hận trong lòng anh chăng?

Tôi không vội lên lầu mà ngồi một mình ở sô pha trong phòng khách. Tôi ôm gối, nhìn ra đám cây xanh bé xíu vĩnh viễn không nở hoa ở cửa sổ. Tông Thịnh có lẽ cũng giống bọn chúng, vĩnh viễn không vì bất cứ ai mà nở rộ chính mình.

Đêm đó, tôi cứ ngồi như vậy ở phòng khách, cho đến tận khi cảm thấy giá lạnh mới nhớ ra mình mặc đồ ngủ ngồi ở đó lâu đến như vậy. Tuy tôi không muốn lên lầu đối mặt với Tông Thịnh, nhưng nhìn đồng hồ nghĩ có lẽ anh đã ngủ rồi… tôi đi lên lầu. Phòng đã tắt đèn. Tôi lặng lẽ đi về giường, lặng lẽ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, người mà tôi nghĩ đã ngủ rồi, Tông Thịnh lại đột ngột quay sang ôm lấy tôi đang lạnh băng.

Anh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ôm tôi, truyền hơi ấm tới cho tôi.

Trong bóng tối, tôi mở to mắt, cảm nhận hơi thở vững vàng của anh, cũng không biết anh đã ngủ chưa, tôi khẽ thì thầm. “Liệu anh sẽ lựa chọn cùng em cao chạy xa bay, hay sẽ vẫn tiếp tục trả thù?!”

Tôi đương nhiên sẽ không chờ được đáp án.

Sáng sớm hôm sau, tôi gần như bật dậy khỏi giường vì âm thanh báo thức thật lớn từ đầu giường truyền tới. Tôi ngồi dậy, nhìn Tông Thịnh đang đứng cạnh giường. Anh đã thay xong quần áo đi làm, nói: “Em còn có 45 phút, trưa đi thời gian lái xe thì còn 10 phút để thay quần áo, rửa mặt chải đầu.”

Tôi không còn thời gian để nghĩ nhiều, nhào thẳng vào phòng tắm. Mười lăm phút sau, cuống cuồng chạy lên xe, tay còn lược cầm chải đầu.

Tông Thịnh hôm nay mặc đồ nhẹ nhàng, không phải tây trang nghiêm túc nhưng cũng không phải đồ đến công trường, chắc hôm nay anh sẽ sang công ty. Cũng đúng, hôm qua anh bảo sẽ dùng điện thoại của Tiểu Lục đặt phòng chỗ suối nước nóng. Anh đã bắt đầu hành động, tôi chẳng có cách nào để ngăn lại.

Tông thịnh không nói lời nào, lái xe đưa tôi tới văn phòng. Chỉ là hôm nay không ngồi nhìn chúng tôi tập mà thả tôi xuống rồi lái xe rời đi. Tiểu Trần còn đang ngồi chỉnh nhạc, nhìn chiếc xe việt dã rời đi vội kêu: “Này này, Ưu Tuyền, hôm nay tiểu lão bản không ăn sáng chỗ chúng ta à?”

“Ừ, bảo là chán rồi.” tôi đi vào trong văn phòng, không dám nhìn Tiểu Mễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui