Tông Thịnh vừa đi, Ngưu Lực Phàm cũng đứng lên, nhưng cũng không vội vã đi tra thông tin ba mẹ Trần Thần, mà thấp giọng hỏi: “Gọi điện quốc tế thì tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Sao em biết được, anh muốn gọi ai?”
“Gọi cho mẹ Thẩm Hàm. Tuy anh và Thẩm Hàm cũng coi như chia tay rồi, nhưng mà không thể cứ đứng đó nhìn cô ấy trở thành một quân cờ trong bàn cờ đó, để mẹ cô ấy đưa cô ấy đi, cho dù ban đầu không muốn, nhưng với tính tình của cô ấy, qua một khoảng thời gian nữa là có bạn trai mới, như thế, tự nhiên cũng sẽ bỏ đứa nhỏ thôi.”
“Thật sao? Em cảm thấy cô ấy có tình cảm với đứa bé rồi, giờ mà bảo cô ấy đi phá thai nói, có lẽ cô ấy sẽ hận chúng ta.”
“Hay, mình thử bắt cóc Thẩm Hàm, trực tiếp nhanh gọn đi.”
Tôi kinh ngạc. Những lời này nếu như do Tông Thịnh nói ra, thì tôi không kinh ngạc, nhưng mà là Ngưu Lực Phàm nói ra, vậy cũng…
Tôi chưa kịp nghĩ xong thì Ngưu Lực Phàm đã thực hiện cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn tay hắn bấm một dãy số dài tim tôi cũng thót cả lại. Ngưu Lực Phàm nói chuyện hết sức rõ ràng cùng mẹ Thẩm Hàm, rõ ràng súc tích và ngắn gọn, có lẽ là tiếc tiền điện thoại nữa.
Ý tứ chính là Thẩm gia đã thiết kế đưa Thẩm Hàm vào trong cục diện, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm chính là trọng điểm của bố cục đó. Có khả năng, sau khi làm pháp sự thì Thẩm Hàm cũng sẽ trở nên giống như Thẩm Kế Ân, kết cục chính là chết. Hắn bảo mẹ Thẩm Hàm lập tức nghĩ cách quay về đón Thẩm Hàm đi.
Cúp máy xong Ngưu Lực Phàm quay sang nói với tôi: “Mẹ cô ấy bảo thủ tục gần xong rồi, mấy ngày nữa dì ấy về nước, sang Cục Cảnh sát làm giấy chứng nhận là được. Em mau nghĩ cách làm sao kêu Thẩm Kế Ân nói chuyện với Tông Thịnh đi. Tông Thịnh đưa Thẩm Kế Ân ra xa, chúng ta sẽ tiến hành bắt cóc Thẩm Hàm.”
Tôi nhìn Ngưu Lực Phàm dáng vẻ nghiêm túc, “Chuyện này có cần nói trước với Tông Thịnh không?” “Đem người ra rồi thì báo cậu ấy sau. Còn nữa, Thẩm Hàm mà biến mất thì việc ở Thẩm Gia coi như xong. Mặc kệ chúng nó làm gì, chỉ cần tòa nhà Ưu Phẩm có thể xây xong, sát khí thành hình thì Thẩm gia ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.”
“Bắt cóc là trái pháp luật đó!”
“Chúng ta có thể không bắt cóc, chúng ta nghĩ cách rủ Thẩm Hàm đi chơi vài ngày. Đổi từ ngữ một chút, chúng ta cũng đâu thể nào thật sự dùng dây trói cô ấy đi đâu. Em mau nghĩ cách nha.”
“Em, em không biết làm sao bây giờ?” Ngưu Lực Phàm nói càng làm cho tôi thêm rối loạn.
[Meo Meo, dạo này cuối năm, deathline nó ngập ngụa, nên lịch ra truyện nó không cố định nổi, các bạn thương thương Mèo cái ha. Hết cái Noel, sẽ tới cái Tết ^^ mà Tết thì con mèo vẫn tiếp tục đi công tác các thể loại.
Dài dòng, chỉ để các bạn thương và chờ đợi một chút nhé! Yêu thương]