Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Thẩm Hàm nguýt tôi một cái: “Ngoại trừ già hơn tôi thì chị còn cái gì hơn tôi nhỉ? Cái gì cũng không biết. Sau khi phá thai thì phải dùng đến băng vệ sinh.” Cô nàng kiên trì đi ra ngoài, tôi cũng vội tính tiền đuổi theo, nhưng cũng chậm vài bước.

Kế hoạch hôm nay của Tông Thịnh chính là đi tìm ba mẹ Trần Thần, coi bộ hôm qua anh và Thẩm Kế Ân nói chuyện không giải quyết được chuyện gì nên đành phải đi đường vòng này. Bây giờ, ngoại trừ đi tìm ba mẹ Trần Thần để xử lý vấn đề Thẩm Kế Ân, không thì cũng không biết phải làm sao để Trần Thần có thể tiếp tục lưu lại. Nhưng, mọi chuyện không phải là vấn đề chúng tôi quan tâm lúc này. Giờ tôi chỉ suy nghĩ làm sao để đưa Thẩm Hàm đi bệnh viện.

Tôi theo Thẩm Hàm vào siêu thị. Sáng sớm, các bà nội trợ đi chợ nên siêu thị vô cùng đông đúc, tôi khó khăn đi theo Thẩm Hàm. Ý đồ của tôi theo dõi cũng bị Thẩm Hàm phát hiện. Cô nàng xoay người lại cười nói: “Tông Ưu Tuyền, chị sợ tôi chạy mất à? Yên tâm đi, tôi không chạy nổi đâu. Nếu tôi chạy, đứa bé sảy mất thì còn tốn tiền thuốc mà. Mà, tôi sắp phải lên bàn mổ, tôi muốn ăn ngon.”

“Chị sẽ giúp em lo chuyện cơm nước ở cữ sau phẫu thuật. Thẩm Hàm, bọn chị thật sự coi em như bạn bè, sẽ không khiến em chịu ủy khuất.”

Tôi vốn dĩ cho rằng việc chúng tôi an bài cho Thẩm Hàm như vậy sẽ khiến cô ấy hài lòng, nhưng không ngờ cô nàng lại tức giận:

“Ai lại thèm cái thứ đồ ăn kinh dị chán vãi nồi thế. Tôi muốn uống Coca, muốn ăn cánh gà, muốn ăn kem. Cứ vậy đi. Nghĩ ra món gì ngon tôi sẽ lại nói với chị.”

Tôi có chút lúng túng, dở khóc dở cười: “Thẩm Hàm, mới làm phẫu thuật không ăn mấy cái đó được đâu, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thân thể em.”

Thẩm Hàm không buồn quan tâm, nhét mấy gói băng vệ sinh vào tay tôi rồi bảo: “Cầm giúp tôi, tôi đi mua đồ ăn vặt. Đi tìm cái xe bỏ đồ vào đi.”

Tôi xách không nổi nên đành đi tìm cái xe đẩy để cho đồ vào, nhưng khi tôi hối hả quay lại thì Thẩm hàm đã biến mất. Tôi cuống lên, không phải cô nàng đã bỏ chạy rồi chứ! Tôi đẩy xe chạy sang khu vực mua đồ ăn vặt cũng không thấy cô nàng đâu. Siêu thị này sát bên khách sạn, cũng gần chỗ văn phòng chúng tôi, ngày thường tôi cũng hay tạt sang đây mua đồ nên địa hình cũng khá rõ, tôi rảo bước tìm Thẩm Hàm.

Sau khi dạo quanh khu bán đồ ăn vặt không thấy Thẩm Hàm đâu, tôi lại vội vã đi tới chỗ quầy tính tiền. Nhưng tới nơi, tôi mới hoàn toàn xác định mình đã bị Thẩm Hàm tính kế.

Ở quầy tính tiền đông nghẹt người, tôi bỏ xe đẩy lại, chen chúc trong hàng, gạt những cô bác đang đứng xếp hàng tính tiền ra để tìm Thẩm Hàm, mặc kệ tiếng la ó chửi bới của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui