Tôi có thể lợi dụng chuyện này để nói chuyệ nvới cô ta, để hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra với Tông Thịnh. Tôi biết được vì sao anh rời đi, thì cũng sẽ đoán được anh đang ở đâu, vì sao đưa cô gái kia ra rồi lại hôn cô ta, hôn rồi còn không buồn để tâm tới vết thương của tôi, cứ thế rời đi.
Hiện tại ngay cả liên lạc với anh cũng không được. TÔng Thịnh coi tôi là cái gì? Có coi tôi là bạn gái không? Hay đơn giản với anh tôi chỉ là công cụ cấp cứu, công cụ để phát tiết khi phát cuồng?!
Nếu như vậy, tôi không ngại lần sau lên giường mang theo một con dao, cứ thế mà giết chết!!!
Hành lang lang lầu 16 hoàn toàn trống trải, không có cái gì, ít nhất, là tôi thấy thế.
Tôi dùng thẻ mở cửa phòng, rồi mang bàn nhỏ trong phòng khách và ghế đẩu kéo ra hành lang, rồi lại mang gương trang điểm hình oval trong phòng tắm ra đặt trên bàn, lấy khăn giấy lau thật sạch.
Mỗi việc tôi làm đều bị camera quay thấy, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã nghĩ ra cách ứng phó khi bảo vệ lên hỏi.
Tôi ngồi trên ghế, dưới ánh sáng tù mù của đèn hành lang mà trang điểm. nữ quỷ kia chẳng phải muốn một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp sao? Tôi liền từ tốn trang điểm, khiến mình thật xinh đẹp, coi cô ta có ra không?!
Dùng khăn ướt lau mặt, tôi n hỏ giọng thì thào: “Mình điên rồi, mình nhất định điên rồi.”
Tuy nói vậy nhưng động tác trong tay tôi vẫn không ngừng lại.
Tôi thả miếng khăn ra, bày đồ trang điểm ra. Vì học ngành này nên trong chương trình học của tôi có môn trang điểm. Trang điểm đủ kiểu chúng tôi điều biết nhưng ngày thường đi làm chúng tôi chỉ trang điểm nhẹ.
Dưới ánh sáng như vậy cho dù không cố ý, tôi cũng có bôi kem nền trắng bệch, huống hồ là tôi cố ý. Tôi bôi kem nền thật dày, cố ý đứng ở nơi sáng hơn, tôi thành ra quỷ mặt trắng. Tôi lấy chì kẻ mí mắt ra, thì thang máy mở cửa, bảo vệ đã lên tới.
Tuy rằng lầu này có phục vụ đặc biệt, bảo vệ không lên can thiệp nhưng nếu có gì nguy hiểm thì vẫn sẽ lên kiểm tra.
Chị Hà cũng đi theo bọn họ lên, vừa ra khỏi thang máy thì đã gào lên với tôi: “Tông Ưu Tuyền, đang trong giờ làm mà ngồi đây làm cái gì? Có biết tôi một mình làm tới cỡ nào không? Ha, trời ạ, cô biết cô đang làm cái gì không? Bị điên rồi hay là sao?!”
Ánh mắt tôi mơ màng, mắt tôi vốn cận, bình thường đeo kính sát tròng là được. Nhưng chỉ cần bỏ mắt ra thì khiến cho ánh mắt mơ màng vô cùng dễ, vì không nhìn rõ nên cứ nhìn xa xăm là sẽ tạo thành ánh mắt quỷ dị rồi.
Tôi ngồi trước gương, tay cầm nhũ mắt: “Ta không ngốc.” Ba chữ này tôi nói với thật chậm và nhấn mạnh.
Căn bản là không cần phải giải thích thêm, chỉ ba chữ này đã truyền đạt đầy đủ ý tứ, khiến cho bọn họ trong nháy mắt đều đông cứng cả lại.
Chị Hà run rẩy nói với bảo vệ bên cạnh: “Tiểu Quốc, anh anh anh anh anh nói cô ta sao vậy? Có thể hay không...... Có phải hay không......”
“Chúng ta đây...... Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Báo cảnh sát?!” Trong chương trình huấn luyện bảo vệ, quả thật nếu gặp sự cố không xử lý được thì phải gọi cảnh sát. Nhưng nói xong, thì chị Hà phản đối: “Khách sạn mình phục vụ chuyện này mà, nếu báo cảnh sát liệu sếp có đồng ý không? Ông chủ thì sao?! Mấy ngày nay ông chủ đều ở đây mà?! Nói với ông chủ?”
“Ông chủ mới đi, tôi chạy báo giám đốc trực ban, cô cô cô ở đây, đừng để cô ta tự sát.”
“Lão bản mới ra đi. Ta đi theo trực ban giám đốc nói, ngươi, ngươi, ngươi ở chỗ này nhìn nàng, đừng làm cho nàng, tự sát.”
TIểu Quốc chạy vọt vào thang máy, để lại chị Hà một mình ở lại.
Chị ta hoảng hốt muốn khóc, nhưng cô ta phải ở lại, tôi cũng không thể tiếp tục việc cần làm. Tôi đã làm tới đây rồi, không biết nữ quỷ kia có chú ý chưa, nếu thu tay có lẽ không kịp rồi, huống hồ gì tôi cũng không nghĩ tới việc thu tay lại.
Tôi cầm bút kẻ mi lên nói: “Chị Hà, trang điểm nào, tôi giúp chị vẽ nhé.”
Giây tiếp theo, chị Hà hét lên sợ hãi, chảy thẳng xuống dưới bằng thang bộ.
Tôi thở dài, cúi đầu, nhìn thấy máu trên mặt đất đất bắt đầu loang ra, chậm rãi chảy về phía chân tôi.
//