Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi



Thẩm Hàm khui bia đặt trước mặt Ngưu Lực Phàm nói: “Đừng có nói với tôi nhì nhằng, có phải đàn ông không, uống vài lần mà lần nào cũng say. Yên tâm, anh mà say thì tôi sẽ lái xe, đưa anh về.”

“Đừng mà, không thể uống. Lỡ đâu trên đường bị cảnh sát thổi vào thì phiền lắm.”

“Cái đó là do anh thôi, uống vào mà lái xe ổn thì đâu có ai ngoắc vào. Anh nghĩ cảnh sát giao thông lương tháng bao tiền mà thích trực đêm chứ? Thôi, uống!”

Cô nàng cũng khui một chai bia đặt trước mặt Tông Thịnh.

Tông Thịnh không một chút thoái thác, liền cầm chai bia, tôi thấy thế vội vươn tay ngăn lại: “Này”

“Không có việc gì, anh uống bia không sao!”


“Đúng là, chỉ có Tông Thịnh đủ đàn ông.” Thẩm Hàm nói, “Tông Thịnh, nếu nhân phẩm anh không tệ như thế thì tôi đảm bảo sẽ theo đuổi anh.” Thẩm Hàm ha ha cười, đưa chai bia tới miệng Ngưu Lực Phàm.

Tôi đã từng thấy Tông Thịnh uống rượu, tửu lượng không tồi. Hơn nữa lúc trước anh còn là uống rượu trắng cũng không có vấn đề. Nhưng hiện tại thế này, tôi cũng không biết phải khuyên thế nào. 

Tôi chợt thấy Tông Thịnh dùng tay biết một chữ gì đó trong lòng bàn tay, sau đó túm nắm tay đặt đặt ở trên đùi, tôi chợt nhớ lần trước anh từng dùng chiê unày, có thể khiến cồn không ảnh hưởng tới cơ thể anh, cái chiêu gì mà “Ngàn ly không say”.

“Tới, Thẩm Hàm, bọn họ không uống, chúng ta uống.” giọng Tông Thịnh nghe không có gì đặc biệt, vẫn như vậy nhàn nhạt lạnh lùng, nhưng nếu thật là như vậy nhàn nhạt lạnh lùng thì sao tự nhiên anh lại cùng Thẩm Hàm uống rượu chứ?

Thẩm Hàm cũng đặc biệt cao hứng, giơ chai bia cụng với anh một chút, Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và phây búc của Mèo nói: “Tông Thịnh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, là thật sự đối với anh nhất kiến chung tình đấy. Anh nói anh sao lại  không biết cố gắng như vậy? Hai người chia tay thì thôi, anh hào phóng với con gái đi, ai lại đi so đo với phụ nữ như vậy, không phải chia tay xong vẫn còn là bạn sao? Còn nữa, không phải là anh cũng ngủ với chị ấy sao. So đo cái gì? Bạn học của tôi, lên giường, chia tay, lại cùng người khác lên giường, lại chia tay, vòng đi vòng lại năm sáu người, rồi lại quay lại với nhau. Chẳng ai như anh. Uống nào, ăn hải sản phải uống bia. Tôi với bạn bè cực kỳ thích hương vị này.”  

Chỉ chốc lát, Thẩm Hàm liền bắt đầu chống đỡ hết nổi. Vốn đang cho rằng cô nàng rất lợi hại ai dè chỉ một chai bia đã ngã nhào. Ngưu Lực Phàm ngồi ở bên cạnh không ngừng làu bàu: “Đã biết không uống được rồi, còn phải uống cùng Tông Thịnh. Mấy người đó, làm sao biết mấy gã thầy bà như hắn, uống rượu trắng như nước lã. Tửu lượng của hắn kém sao? Mà này, Tông Thịnh, cậu cũng vậy, chuốc cô ấy say vậy tối tôi phải đưa cô ấy đi đâu qua đêm a?”

Ngưu Lực Phàm vừa hỏi khiến tôi iật mình: “Các ngươi hai không phải đã sớm ngủ cùng nhau sao?”

“Con mắt nào của em nhìn thấy hả?” Ngưu Lực Phàm la hét, rót trà cho Thẩm Hàm xuội lơ dựa vào hán7.

Tông Thịnh lúc này mới vẫy vẫy bàn tay luôn nắm chặt vừa rồi, vừa ăn cơm vừa nói “Hỏi cô ấy một chút về Thẩm Kế Ân đi.”

Lúc này tôi mới nhớ tới, phía trước Thẩm Hàm từng nói qua, Thẩm Kế Ân bị bất lực. Lúc lái xe tôi đã nói nhảm cho Tông Thịnh nghe, chỉ là không nghĩ tới anh lại để bụng như vậy.  

Ngưu Lực Phàm trừng mắt nhìn chúng ta liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng sang Thẩm Hàm hỏi: “Thẩm Hàm? Thẩm Hàm?”


“Hả? Bia đâu? Tôi với anh cũng uống một ly đi.”

“Đừng náo loạn. Tôi hỏi em, sao em biết được anh của em là…” Ngưu Lực Phàm im bặt, nhìn đám đàn ông xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao em biết anh trai em bị bất lực?!” 

“Làm sao? Anh tính thượng anh trai tôi à?”  

“Anh chỉ hỏi một chút. Em rốt cuộc là làm sao mà biết được.”

Tôi cũng sán lại, nói: “Không phải là anh trai em một năm chỉ ở đây vài ngày, còn lại biến mất sao? Làm sao em biết được chứ? Lỡ đâu anh ấy cực sung thì sao?”

Thẩm Hàm liền ha hả cười, nấc một cái, lúc sau mới nói: “Để tôi nói cho mà nghe. Lần này anh ấy về, trở về là đi tìm chú tôi  ngay. Lúc đó, tôi cũng đang ở chỗ chú tôi.

Thân thể ba tôi không tốt, nhiều năm trước đã giao chúng tôi cho chú tôi chăm sóc dạy dỗ. Lúc anh ấy đi tìm chú, tôi nghe chú tôi hỏi ‘sao, vẫn không được sao? Nói vậy, nhà chúng ta thật sự tuyệt hậu sao? Ta đã không có con, nên coi con và Thẩm hàm như con ruột, hiện tại, con lại như vậy, hừ, Thẩm Hàm là nữ nhi, trước sau cũng là người nhà người khác. Đã  bảo Lão Bắc nghĩ cách khác, nhưng lúc ấy lão lại không nói với chúng ta, cách này sẽ là con đường đoạn tử tuyệt tôn.’

Tôi đoán lúc anh tôi ra ngoài du lịch trứng bị thương gì đó. Lão Bắc kia trị bệnh, xuống tay ra thuốc mạnh quá, khiến trứng của anh bị hỏng, bọn họ lại sợ truyền ra ngoài nên chỉ âm thầm kêu Lão Bắc trị liệu.”


Thẩm Hàm uống say, căn bản không biết chính mình đang nói gì, nói tới đó thì giọng đã rất to, nên những người ở bàn bên cũng cười rộ lên.

Tuy rằng biết Thẩm Hàm cũng không hiểu biết sự tình chân tướng. M3o_mup đăng truyện tại ga"c sa"ch cha^"m com và phây buk của M3o. cảm ơn các bạn ủng hộ. Nhưng từ những lời cô nàng trong lúc vô ý nghe được thì xem ra, Thẩm Kế Ân xác thật là không có khả năng đ1o rồi. Đương nhiên Lão Bắc cũng không phải là bác sĩ của gã. Trong lòng tôi rất vui sướng khi người gặp họa. Nhưng Tông Thịnh nghe đến đây thì mặt càng thêm thâm trầm.

Ăn cơm xong, Ngưu Lực Phàm phụ trách đưa Thẩm Hàm trở về, Tông Thịnh đưa tôi về bệnh viện. Lúc này, đã hơn mười một giờ. Trên đường người cũng thưa thớt, Tông Thịnh lái xe đưa tôi đến cửa bệnh viện, nói: “Mặt em đã ổn lắm rồi. Mai em nói với bác sỹ xin phép xem có thể  xuất viện hay không. Nhiều nhất là ngày mốt, chờ em xuất viện, thì em tự bắt xe về nhà. Mọi chuyện em không cần lo lắng, cứ ở nhà đợi. Nếu sợ bà anh tới nhà em gây phiền toái anh sẽ nghĩ cách nói với bà.”

Tôi vốn đã tháo xong dây an toàn, muốn xuống xe, nghe xong anh nói xong thì  lại ngồi xuống, nói: “Anh bận rộn như vậy, còn phải nói chuyện với bà, Tông Thịnh, vì sao em không thể lưu lại nơi này. Dù em không còn chỗ ở nữa, cũng không thích hợp về nhà anh đâu, anh cũng không cần phải nói, kêu em ở nhà đợi. Rốt cuộc là sao?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận