Xe vòng ra bãi đỗ xe, khi chạy ngang qua trước cửa tòa nhà Linh Linh cũng là lúc hướng dẫn du lịch kêu tên của tôi, tôi đưa tay nhận chứng minh, đồng thời, một tiếng tiếng nổ mạnh truyền đến, tiếng vang ầm ầm, nhưng tòa nhà nhìn không suy suyển mà nghe tiếng đá rơi ở bên trong.
Bắt đầu phơi nắng tâm tòa nhà rồi! Chuyện này tôi từng nghe người lớn trong thôn cùng Tông Thịnh nói qua. Trong thôn khi phá nhà cũng sẽ xốc ngói, đem sàn nhà phơi nắng mấy ngày rồi mới bắt đầu phá tường.
Tôi quay đầu lại nhìn xem tòa nhà Linh Linh. tường chắn cao hai mét, không nhìn được bên trong, cũng không biết Tông Thịnh có ở đây không.
Đi đến sân bay, tôi bảo mình đau bụng ngồi trong toilet ăn vạ không ra. Dù sao sân bay trong WC cũng có wifi, muốn chơi di động giết thời gian còn không dễ dàng sao? Tôi gửi hành lý, đều là một ít quần áo cũ, là buổi sáng tôi đổi đồ mẹ đã xếp xuống dưới, mấy cái đồ tôi đem gửi chỉ toàn đồ cũ, đáng bỏ đi.
Không lâu sau, hướng dẫn viên du lịch gọi điện thoại, tôi nói tiêu chảy ra không được. Một lát sau, hướng dẫn du lịch vào trong WC kêu tên của tôi. Loại chuyện này, ở sân bay làm thật đúng là mất mặt. Nhưng hướng dẫn viên du lịch tựa hồ thực gấp, kêu tên của tôi thật gấp rút. Tôi chỉ có thể ở trong lòng nói tiếng thực xin lỗi. Tôi cũng không có biện pháp.
“Tôi đây, tôi thật sự đau bụng quá, còn ra không được.” Tôi vờ thống khổ nói. Mà trên thực tế, tôi ngồi ở trên bồn cầu, chơi trò chơi vui vẻ vô cùng.
Hướng dẫn viên du lịch gõ gõ cửa: “Tông Ưu Tuyền, sáng nay ăn cái gì hả? Biết phải lên máy bay còn ra chuyện như vậy?”
“Tôi cũng không biết làm sao vậy, bụng đau quá, đứng dậy không nổi. Chị để tôi chút tìm bác sỹ là được mà.”
“Trời ơi, sao tôi lại gặp khách như cô chứ.” Hướng dẫn viên nóng nảy. “Tông Ưu Tuyền, chúng tôi phải lên máy bay. Cô tự gọi 120 lo cho mình đi. Còn về chi phí lần này, tôi sẽ liên hệ với công ty thông báo lại.”
Hướng dẫn viên du lịch rốt cuộc rời đi, nửa tiếng sau, tôi mới từ trong phòng vệ sinh ra tới, tiêu sái đi ra khỏi sân bay, trả năm đồng tiền, ngồi xe buýt sân bay về lại nội thành.
Kiểm lại đồ trên người, chứng minh thư, tiền, đã đủ. Giờ tôi phải trốn, không để Thẩm Kế Ân tìm ra. Cho dù vài tiếng nữa Thẩm Kể Ân biết tôi không đi Bắc Kinh, nhưng mà tôi cùng Tông Thịnh đã chia tay, bọn chúng hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đi.
Tôi đi tới hẻm nhỏ mua chút quần áo, ở chỗ này sẽ không gặp ai. Trước tôi còn sợ Hạ Lan Lan tới, nhưng giờ có lẽ sẽ không. Quần áo, mỹ phẩm của cô ta đều đã thay đổi. Những đồ vỉa hè này cô ta sẽ không dùng.
Đi dạo một vòng, mua chút quần áo thay đổi, đang suy nghĩ đêm nay phải ở đâu mới có thể làm cho mọi người đều tìm không thấy? Tông Thịnh thì được ngoại trừ, mặc kệ tôi ở nơi nào, hắn đều sẽ tìm được tôi.
“Em gái, qua đây, tôi tính cho nào, một phong bao lì xì, bao cô bình an.” giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi nhìn lại, chính là người bán bùa 20 đồng đang nhìn tôi cười tủm tỉm.
Hắn kỳ thật tính rất linh nghiệm, tuy rằng bùa tác dụng không lớn. Tôi đi qua, ngồi đối diện nói: “Đại gia, giúp tôi nhìn xem, đêm nay nên đi nơi nào qua đêm, mới có thể khiến cho không ai tìm thấy tôi.”
Hắn nhìn tôi, ha hả cười: “Bỏ nhà ra đi hả? Ta nhìn xem.” Hắn bấm độn một lúc, một hồi lâu lúc sau, mới nói: “Về nhà đi, đêm nay sẽ không ai tìm được ngươi. Em gái, còn tin ta không?”
Tôi sửng sốt một chút: “Về nhà?! Ba mẹ tôi đều ở nhà, tôi là muốn ba mẹ đều tìm không thấy tôi. Đại gia tôi biết hảo ý của ông, nhưng đêm nay, tôi thật không thể để cho ai tìm thấy mình.”
“Về nhà đi thôi, em gái, tin ta, về nhà đi, không ai sẽ tìm được cô. Đêm nay cô sẽ không có việc gì, đêm nay canh giờ này có lợi cho cô. Nhưng tháng sau liền khó nói, tháng sau cẩn thận một chút, có có việc lớn. Nếu cô thật sự tin tôi, hai mươi đồng tiền mua cái bùa, ta đảm bảo cho cô cuộc đời mãi mãi bình yên.”
Trong lòng tôi kỳ thật đang nói: Nếu là thực sự có đại sự thì bùa kia của ông phỏng chừng cũng vô dụng. Bất quá tôi vẫn trả hai mươi đồng, cũng hỏi: “Đại gia, có thể nói là cái đại sự gì sao? Cho tôi chuẩn bị tâm lý.”
“Huyết quang tai ương a. Bất quá cô mang theo bùa của tôi, bảo đảm có thể hóa giải. Đây, nhớ cất bên người, trừ khi tắm còn thì phải mang theo.”
Hắn đưa tôi một tấm bùa hình tam giác, trông y hệt cái lần trước. Bùa đúng kiểu vạn năng.
Đi ra khỏi chỗ đó, tôi có chút phân vân, không biết phải đi đâu.
Về nhà, căn bản là không có khả năng. Không đúng, nếu là đi tới chỗ Tông Thịnh bên kia thì sao? Không có ai sẽ nghĩ đến tôi đêm nay sẽ ở chỗ Tông Thịnh. Cho dù đi thuê khách sạn cũng phải dùng chứng minh thư, có lòng tìm thì sẽ truy ra ngay tông tích của tôi. Đi đến chỗ Tông Thịnh mới là khiến cho người khác không thể nghĩ tới được.
Do dự xong, tôi bắt taxi tới nhà Tông Thịnh.
Lúc trước rời đi thời điểm, là do việc Hồ Điệp đột ngột nên chìa khóa tôi còn cầm.
//