Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tôi thầm nhủ: “Lan lan cô đừng có hại chết tôi đó! Ban nãy tôi vừa cứu cô đó!” 

Những lời này tôi không có nói ra, bởi vì liền cánh cửa sau lưng đã truyền tới một tiếng thịch, như thể có vật gì rất nặng vừa rơi xuống. 

Mà tiếng hồng hộc kia cũng càng lúc càng gần, hẳn là thứ đó đang lên tới đây. 

Là người hay quỷ? Trong lòng tôi cũng sợ hãi tăng dần. Nhìn đèn bên ngoài lưới bảo hộ, nơi naày là tòa nhà Linh Linh, là buổi tối, mà vừa rồi điện thoại của tôi chiếu lên tường cũng không thấy vết máu, nhìn mức độ phá dỡ của tòa nhà, có lẽ thời gian chính là sau khi tòa nhà bị phá bỏ một phần, khi Tông Thịnh đã sắp đặt bố cục và trước khi đối phó với Thẩm Kế Ân một thời gian.

Tôi nghĩ tới, lúc này hẳn là khi  Tông Thịnh cùng Thẩm Kế Ân đối kháng với nhau. Như vậy, lúc này trong tòa nhà có tôi, Hạ Lan Lan, Tông Thịnh, và Thẩm Kế Ân bốn người.

Vậy, phát ra tiếng hồng hộc là Tông Thịnh hay là Thẩm Kế Ân?

Tôi không có đáp án, cũng không dám tùy tiện ló đầu ra xem. Nhưng nghe tiếng hồng hộc có vẻ đang hướng tới khung cửa bên này. 

Đừng nói là Lan Lan, ngay cả tôi cả người cũng rét run, không ngừng run lập cập. Nếu không phải tôi cố sức nén lại, có lẽ tôi cũng đã phát ra tiếng lách cách rồi. 

Lan Lan bên caạnh tôi cũng vậy, tay cô ta bấu vào tay tôi càng lúc càng chặt. Tay tôi bị cô ta bấu tới đau nhưng không cách nào khiến cô ta buông tay. Chúng tôi cũng không dám phát ra tiếng động nào. 

Cuối cùng, âm thanh hồng hộc kia nặng nề dựa vào cánh cửa sau lưng chúng tôi. Như vậy, chúng tôi chỉ cách nhau một bức vách! Lưng tựa lưng!

Tôi không dám phát ra bất cứ thanh âm nào, nếu người bên kia là Thẩm Kế Ân thì đêm nay tôi phải chết không nghi ngờ gì hết. Hơn nữa, là chết trong quá khứ, liệu có ai phát hiện ra tôi không?

“Thịch” một tiếng, lại có tiếng thứ gì đó rơi xuống, chỉ là thanh âm các bạn đang đọc truyện tại trang gác s a c h. co m do M e o m u p dịchnày tương đối nhẹ. Tiếp theo chính là tiếng Tông Thịnh nói chuyện: “Thẩm Kế Ân, ngươi cũng chỉ bản lĩnh tới vậy thôi sao? Lão Bắc coi trọng ngươi ở điểm nào?” 

“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng, ngươi tính toán được cái gì, ở trong mắt Lão Bắc, ngươi cũng chỉ là một quân cờ trong tay lão mà thôi, chờ đến khi lão không cần dùng nữa thì lão tự nhiên cũng sẽ giết ngươi. 

Ngươi là do lão nuôi lớn, hắn hiện tại không động thủ, không có nghĩa về sau cũng sẽ không động thủ. Ngươi nếu là thật sự giết ta, hỏng chuyện tốt của lão, ngươi cảm thấy lão sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Lão muốn giết ngươi, cũng giống như bóp chết một con kiến mà thôi.” Thẩm Kế Ân nói. Bất quá  trong lời nói vẫn luôn hỗn loạn tiếng thở hồng hộc, có vẻ nói được là cả một sự cố gắng rất lớn.

Tôi nhớ rõ, sau khi ra khỏi tòa nhà Linh Linh thì trên người Tông Thịnh cũng không có thương tích. Anh nói là nhờ có tôi báo tin trước nên mới có thể bày trận khiến cho Thẩm Kế Ân bị trọng thương, tới mức trên tường của tòa nhà toàn là máu của gã.

“Vận mệnh của ta sẽ do ta làm chủ, tự ta sẽ quyết định sống chết của bản thân, không  phải do lão. Lão muốn đem ngươi biến thành cái loại nửa người nửa thi như thế này mà ngươi cảm thấy vui sao? Sống không ra sống, chết không ra chết, lúc bị ngâm mình trong bồn máu còn cảm thấy mình là con người đang sống sao? 

Ngươi tồn tại, cũng chính là cách lão nói cho Thẩm gia các ngươi, lão rất lợi hại, để cho Thẩm gia các ngươi cho lão tiền mà thôi. Nếu ta hiện tại liền đem ngươi giết chết, mất đi sự hỗ trợ của Thẩm gia thì tôn tử của lão là ta, cũng không tính toán mà tẫn hiếu với lão thôi.”

Tiếng nói từng chút từng chút một đến gần phía chúng tôi, có lẽ là bước lại gần Thẩm Kế Ân.

“Để ta nhìn xe, trong bồn máu kia ngươi ngâm được bao nhiêu rồi? Trên người ngươi liệu chảy ra được bao nhiêu máu?” 

Dứt lời, Tông Thịnh kéo Thẩm Kế Ân tới phía trước hai bước, liền đứng song song ngay khung cửa. Như vậy tôi có thể nhìn đến bọn họ, nhưng bọn họ không chú ý nhìn tôi.

Lúc này Tông Thịnh, trên người mang theo vết máu. Trên môi, cũng có máu chảy xuống. Trong ánh mắt của anh là tàn bạo và giết chóc. Tôi thậm chí không thể tin tưởng, người trước mắt chính là Tông Thịnh mà tôi biết. Anh chính là quỷ thai, đây là gương mặt thật của quỷ thai, mùi máu đã khiến anh hoàn toàn điên cuồng.

Móng tay Tông Thịnh, đột nhiên mọc ra thật dài, móng tay vừa đen vừa dài cắm chặt vào cánh tay của Thẩm Kế Ân, trực tiếp bứt cánh tay kia ra.

Thẩm Kế Ân phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ là tiếng kêu không quá lớn, khí quản của gã đã bị xé rách, máu trào ra.  

Tông Thịnh đem cánh tay của hắn đã bị dứt đứt đưa lên miệng,  vươn đầu lưỡi liếm liếm máu nơi miệng vết thương nói: “Máu xử nữ, Lão Bắc đối với ngươi thật sự dùng nhiều công phu, dùng biết bao máu xử nữ cho ngươi. Thật đúng là xa xỉ.”

“Ngươi cảm thấy, ngươi hiện tại chính là con người sao? Ngươi chính là con của quỷ!”

Thẩm Kế Ân giương miệng còn muốn lớn tiếng kêu to, Tông Thịnh đã đem cánh tay của gã ném ra xa, lực đạo rất lớn, cánh tay bay xuyên qua lưới rơi ra ngoài. Mà cùng lúc đó, móng tay thật dài của  Tông Thịnh cắm vào cổ Thẩm Kế Ân tay vung lên, trong nháy mắt, cổ của gã bị xé rách, máu phun ra thành vòi.

Máu bay lên tung tóe trên mặt Tông Thịnh, các bạn đang đọc truyện tại trang gác s a c h. co m do M e o m u p dịchcũng theo vòng tay của anh mà rơi lên giày tôi. Trái tim tôi đập nhanh, thậm chí có thể thấy máu đổ dồn về dưới gót chân. Tôi vội che miệng thật chặt không cho bản thân hét lên thành tiếng.

Vai tôi chợt trầm xuống. Hạ Lan Lan đã té xỉu.

Tông Thịnh kề sát cổ gã, nói:  “Thẩm Kế Ân, ngươi nói, ngươi như vậy, còn có thể cử động sao? Thật muốn dùng lửa một phen đốt ngươi thành tro, xem có còn nhảy nhót không? Đi xuống đi, để cho người qua đường nhìn thử xem tiểu lão bản khách sạn Sa Ân như ngươi nhìn ra sao? Đến lúc đó, phóng viên đều chụp cảnh ngươi thi thể nát tan, ngươi cảm thấy Lão Bắc có thể an bài ngươi thành xác chết vùng dậy, có thể thành tin tức đầu đề không. Ta chờ ngươi thành xác chết vùng dậy!” Tông Thịnh dùng tay đẩy, Thẩm Kế Ân liền bay xuyên qua lưới ra ngoài


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui