Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Edited by Meo_mup

Trong giây tiếp theo, một bàn tay đã nắm lấy cánh tay tôi, tôi cố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tông Thịnh đã ngồi xuống bên cạnh tôi, thấy tôi nhìn thì anh vươn tay vén tóc phủ lên mặt tôi, khẽ nói: “Anh đến rồi, yên tâm đi. Sẽ không sao đâu. Nếu không chịu nổi nữa thì ngủ một lúc đi. Lúc dậy rồi mọi chuyện đã xử lý xong.” Anh duỗi tay, bế tôi lên. Tôi chậm rãi khép mi.

Bên tai tôi văng vẳng tiếng của mẹ, cả tiếng của viện phó kia la hét.

“Ưu Tuyền! Tìm được Ưu Tuyền rồi, Ưu Tuyền tìm được rồi! Ưu Tuyền, mẹ đây, sẽ không có việc gì đâu!”

“Sao cô ấy lại ở đây? Rõ ràng chúng ta tìm nhiều lần rồi mà. Sao, sao, cô ấy ở bên đó mà chúng ta không thấy?”


Có một giọng nói xa lạ: “Có lẽ khi tới tìm mấy người chỉ đứng ở cửa liếc qua rồi đi. Căn phòng này tối tăm, ẩm thấp. Góc đó còn tối thui như vậy, mắt chưa kịp thích ứng thì đã bỏ đi rồi. Các người nghĩ đi, tìm không kỹ còn đòi đi báo án. Người này gây rắc rối cho bệnh viện quá đi.”

Tông Thịnh bế tôi đi ra ngoài, hơi thở phảng phất mùi máu tươi và mùi thuốc lá. Tôi cuối cùng có thể an tâm ngủ một chút. Bên tai còn có tiếng của anh: “Bác sĩ đâu? Mau cấp cứu. Kêu xe cứu thương lại đây, đưa lên bệnh viện thành phố.”

Tôi chỉ có chút ký ức vụn vặt thế thôi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Chính là cảm giác quá mệt mỏi tới bất lực, không phải xỉu, mà là mệt quá không còn sức để mở mắt.

Khi tri giác quay lại, tôi nghe thấy tiếng của Ngưu Lực Phàm. hắn nói: “Tôi đi tra Huyền Văn Các rồi, ông chủ cũng chẳng có quan hệ gì với Lão Bắc, nhưng nghe nói chú của Thẩm Kế Ân từng cùng uống trà với ông chủ chỗ đó.”


“Kế hoạch bắt đầu từ hai mươi năm trước, chú gã cũng còn trẻ, có thể tra được thông tin của lão không? Toàn bộ luôn. Nhà bọn Thẩm Kế Ân cả nhà đều liên quan, lão chú đó nếu không có ích lợi gì thì làm gì có chuyện tích cực hỗ trợ tới vậy?”

“Ưu Tuyền tỉnh rồi.”

Tôi mở mắt ra. Cánh tay đang gắn dây truyền dịch, bên cạnh còn có một khay đá nữa. Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, Ngưu Lực Phàm và Tông Thịnh đều đang ở đây. Chỉ có điều, Ngưu Lực Phàm lại nhìn tôi cười cười, quay sang Tông Thịnh nói: “Tôi đi làm việc đây. Cậu ráng bồi Ưu Tuyền mấy ngày đi. Dù sao, còn hơn hai tháng, chúng ta có thể từ từ chuẩn bị.”

“Ừ. Chuyện Thẩm Hàm anh suy nghĩ lại đi. Tôi tôn trọng quyết định của anh.”

Sau khi Ngưu Lực Phàm rời khỏi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi sờ trán, còn hơi sốt. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận