Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi



Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 259-2

“Mẹ em đâu biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy đâu.” tôi nhận ly nước, uống ngụm nước. Bị sốt, cả người mềm nhũn, lúc nói chuyện tôi còn cảm giác được cả người nóng hầm hập.

“Sốt lâu vậy, chưa thành bé ngốc là may rồi, còn nói giúp bọn họ nữa.”

“Là ba mẹ em mà. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là do Lão Bắc gài bẫy thiết kế mà, lão cố tình nói ở chỗ đông người còn không phải với ý đồ để cả thôn và ba mẹ em cùng nghe sao, rõ ràng là để thúc cho ba mẹ lôi em về còn gì?”

Tông Thịnh vươn tay tới xoa xoa đỉnh đầu tôi, sau đó đem một người giấy đưa tới trước mặt tôi: “Lúc ấy em thấy gì?”


Tôi nhìn người giấy, uống ngụm nước, cảm giác ổn hơn nhiều. Dù tôi còn sốt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tôi bắt đầu kể cho Tông Thịnh nghe về việc tôi nằm viện, rồi chuyện ở nhà xác, cả việc trên cuốn sổ tay ghi chép có tên của tôi. 

Tông Thịnh đang vừa nghe vừa chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn tắm cho tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, tôi không ngờ tới một người đàn ông có thể cẩn thận tới như vậy, nên tôi vội đưa tay: “Để em đi, em không sao, em không yếu ớt tới vậy đâu.”

“Sau này em sinh con cho anh, lúc ở cữ còn không phải anh chăm sóc em sao. Anh đã nói với mẹ em, cứ coi như con gái đã chết rồi. Em là người của anh, không phải của ba mẹ em. Khi anh tìm thấy em, bọn họ đều nghĩ là em đã chết rồi. Bọn họ chỉ muốn tìm thi thể mà thôi. Hay nói cách khác, là tìm cách đòi tiền bồi thường từ phía bệnh viện.” 

Tôi yếu ớt cười, những lời mà anh nói tôi cũng nghe thấy.

“Nói thì nói vậy thôi, sau này nếu thật sự ở cữ thì mẹ em…” nói đến đây tôi im bặt. Ngẩng đầu, tôi nhìn anh đứng trước mặt, tay cầm bàn chải đánh răng và cái ly, trên người mặc bộ đồ màu xanh lục, trên khuôn mặt trắng nõn với quầng thâm hiện rõ. Hẳn là từ khi đưa tôi vào viện anh chưa từng rời đi, chưa về nhà mà một mình ở đây trông tôi. 


“Làm sao vậy?”

“Tông Thịnh, anh, anh nguyện ý sinh con sao?”

Tông Thịnh cười cười, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong tay tôi, chuyển đề tài. Anh đặt người giấy lên bàn nhỏ rồi nói: “Trên mặt nó có máu, là của anh, nên em mới thấy anh đứng bên ngoài vẫy em ra. Mà sổ nhà xác đó vài ngày nữa bọn anh sẽ xử lý. Chờ em hạ sốt đã.”

“Tại sao trên người giấy lại có máu của anh?”  Tôi cảm thấy nếu Tông Thịnh đã cố ý dùng người giấy đưa tôi ra ngoài lại đưa tôi tới nhà xác?! Nếu anh muốn hại tôi lại còn phải phiền toái vậy sao? Chỉ là người giấy dính máu anh sao lại đến như vậy?

Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận