Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 261-2
Tông thịnh chọc chọc ổ khóa mấy cái thì khóa mở ra, cửa sân theo động tác của anh “Két~” một tiếng, mở ra. Sau âm thanh đó, thứ hiện ra trước mắt chúng tôi là một lối đi khoảng 1m, đối diện lối đi có một cánh cửa nhỏ mở toang, màu đen.
Tôi cảm thấy cách bài trí của căn phòng nhỏ này khác với căn phòng nhỏ mà tôi bước vào trước đây. Tôi nhớ rõ rằng khi tôi lần đầu tiên bước vào, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu vào theo đường chéo từ cửa. Nhưng trước mắt tôi lúc này không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tông Thịnh đứng trước cánh cửa nhỏ, lấy một sợi chỉ đỏ ra, kéo qua cánh tay trái của tôi, cột một đầu vào ngón giữa bàn tay trái của tôi, đầu kia thì cột vào ngón giữa của mình. Anh không nói chuyện, tôi cũng không dám hỏi nhiều.
Cột kỹ càng rồi anh mới kéo tay của tôi đi vào căn phòng đã từng là nhà xác kia. Anh bật đèn pin rọi vào. Căn phòng không lớn, nhưng bên trong còn thông với một gian phòng khác. Hơn nữa, nhìn kỹ lại thì ở đây cũng không có cái gì cả, không có bàn, không có bút, cũng chẳng có sổ sách gì.
Vì trên tay có cột chỉ đỏ nối với tay Tông Thịnh nên tôi yên tâm không ít. Đi theo Tông Thịnh, anh sẽ không để cho tôi gặp nguy hiểm, cảm giác an toàn này cứ tự nhiên như vậy thôi.
Tông Thịnh lấy một mảnh vải đỏ ra bọc đèn pin lại, khiến cho ngọn đèn chiếu ra ánh sáng màu đỏ trông rất tối tăm, vừa làm, anh vừa hỏi: “Người đó bảo em làm gì?”
“Hắn kêu em thuê cái tủ đông. Hắn bảo rằng em là người chết.”
“Được, vậy em nói to, kêu em tới thuê tủ đông cho mình nghỉ ngơi.”
“A?!” Tôi kinh ngạc.
“Nếu người đó là người trông nhà xác ở đây, thì chính là người ghi chép lại, cho thuê tủ đông. Những bệnh viện trạm xá bé tí này, chẳng có mấy tủ đông đâu. Mười mấy năm trước, anh cũng từng thấy một trạm xá có khoảng hơn mười cái tủ đông, nhưng không có bảo quản thi thể gì cả, thậm chí tủ đông còn được bác sỹ y tá trưng dụng để cất mỡ heo, sủi cảo này nọ. Rồi, bắt đầu đi.”
Tôi thở ra một hơi thật dài, cảm giác thật căng thẳng. Đây là nơi mà tôi đã từng vô cùng cố gắng để thoát khỏi, giờ lại phải quay lại, còn phải tới gần nữa. Tôi vẫn luôn sợ hãi, mà lại phải làm điều này, tôi thật sự sợ tới chút nữa tôi phát hiện ra mình đang nằm trong tủ đông lạnh mất.
Dưới ánh sáng mỏng manh, đỏ rực, Tông Thịnh lại kéo tay tôi. Đôi bàn tay thật dày, bao lấy tay tôi, giống như có năng lượng từ tay anh truyền sang tay tôi vậy. Tôi cảm thấy mình đã có đủ dũng khí rồi, lớn tiếng, nhưng giọng vẫn hơi run: “Tôi tới thuê tủ đông để mình nằm! Tôi tới thuê tủ đông để mình nằm! Tôi tới thuê tủ đông…”
Tông Thịnh khẽ siết tay tôi, tôi ngừng lại, mới chú ý tới xung quanh đã biến hóa. Trong một căn phòng nhỏ mười lăm mười sáu mét vuông như vậy, một ngọn đèn dầu xuất hiện ở chỗ nối với phòng kia.