Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 262-3
Chuyện này, dù Tông Thịnh làm thế nào cũng là thất bại. Cứ nhìn vào hoàn cảnh của Tông Thịnh lúc này sẽ thấy, tuy rằng anh không hé môi với tôi chút nào, nhưng tôi có thể nghĩ tới, anh một mình đi tới khách sạn Sa Ân không màng hậu quả mà lôi Thẩm hàm ra, thậm chí còn muốn đá vào bụng Thẩm hàm, chắc chắn có liên quan tới tôi. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian tôi mất tích, hẳn là anh biết tôi có chuyện do tôi đã khởi động huyết khế cầu cứu anh.
Có người ở khách sạn quay lại được toàn bộ quá trình,đem loan truyền trên mạng. Chuyện này đối với Tông Thịnh ảnh hưởng khẳng định là rất lớn.
Lúc quay trở lại bệnh viện thành phố đã quá 12 giờ đêm, y tá cũng cằn nhằn tôi vài câu, nói tôi mau đi đo nhiệt độ để cô ấy ghi vào bảng. Tông Thịnh không nói gì, cứ thế dựa lên sô pha ngủ vùi. Tôi có thử nói chuyện vài lần, nhưng anh cứ lờ đi, có lẽ vì sợ chuyện ở khách sạn Sa Ân sẽ bị lộ ra.
Khi tôi quay trở lại trên giường bệnh, trong lúc nhất thời cũng ngủ không được, tiếp tục đọc tin trên di động. Có người thông báo cảnh sát đã xem video và sẽ tiến hành theo dõi điều tra.
Trong lòng tôi đầy lo lắng bất an, quay sang nhìn Tông Thịnh.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì bên cạnh không phải Tông Thịnh cũng không phải Ngưu Lực Phàm, mà là mẹ tôi.
Tôi chống tay ngồi dậy, thấy bên sô pha đã không có ai vội vàng hỏi: “Mẹ, Tông Thịnh đâu?”
Mẹ tôi trên mặt xuất hiện ngượng nghịu, lúc sau mới nói: “Nó gọi điện kêu ba mẹ tới đón con xuất viện. Sau khi ba mẹ tới nó chẳng nói tiếng nào, để lại giấy tờ rồi đi. Ba con đang làm thủ tục xuất viện. Chích xong liều thuốc hôm nay là có thể xuất viện rồi. Tiền thì Tông Thịnh đã đóng xong cả rồi.”
Tôi thở dài. Hôm qua Tông Thịnh bảo hôm nay sẽ phải đi làm, nhưng cảnh sát cũng bắt đầu điều tra chuyện ở khách sạn Sa Ân. Trong lòng tôi dấy lên nỗi bất an, cảm thấy anh sẽ xảy ra chuyện. Tôi gọi điện cho anh cũng không nghe máy.
Chích thuốc xong là hơn 11 giờ trưa. Mẹ tôi vừa thu xếp đồ đạc vừa hỏi:
“Ưu Tuyền, con thật sự tính đi theo nó như vậy sao? Nếu con xảy ra chuyện gì thì…”
“Mẹ, không phải con đã nói rõ ràng sao? Nếu mẹ lại nói chuyện này nữa để cho Tông Thịnh nghe được, lại nổi cáu lên. Dù sao đi nữa, ngày tháng sau này bọn con vẫn sẽ bên nhau.”
“Con đi rồi, ba mẹ phải làm sao?”
“Chẳng phải con vẫn còn tốt sao? Sao mẹ nói linh tinh gì thế?”
Tôi lại hạ giọng tỉ tê, “Với ba mẹ, chẳng phải là con đã chết từ mấy hôm trước sao?” phòng bệnh yên tĩnh, tôi tỉ tê, nhưng mẹ nghe rất rõ.
Mẹ không nói gì nữa, cầm đồ đạc linh tinh đi ra balcon xử lý. Tôi cầm lấy ít tiền lẻ lúc trước Tông Thịnh cho bỏ vào trong túi quần, rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng, rón rén không để cho mẹ biết. Hôm nay, tôi cũng không muốn về nhà cùng ba mẹ mà phải đến công ty, nhanh chóng biết tin tức của Tông Thịnh, nếu không không thể yên tâm được
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, lên taxi thì điện thoại đã đổ chuông, mẹ tôi sốt ruột: “Ưu Tuyền, con đi đâu vậy? Mẹ rửa chén xong đã thấy con không còn tăm hơi.”
“Mẹ, con tới công ty. Ba mẹ về đi, con không sao, cũng không cần chăm sóc.” nói xong, tôi cúp máy. Có lẽ, ba mẹ sẽ nghĩ là tôi không hiểu chuyện, nhưng cũng biết tôi đã an toàn, sẽ không vì tôi mà lo lắng.
Taxi tới công ty, tôi xuống xe đi thẳng vào trong. Bảo vệ thấy tôi thì vội nói: “Ưu Tuyền, mấy ngày không thấy rồi, nghe nói cô ốm nằm viện sao?”