Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Edited by Meo_mup

Anh đột nhiên tiến sát lại gần, môi chạm lên môi tôi. “Khi anh ngồi đối diện đám cảnh sát, có cảm giác bực đến điên người, trong lòng chỉ nghĩ nếu bọn chúng dám bắt anh, thì anh giết hết. Nhưng, ngay khi biết em đang chờ anh ngoài cửa… Ưu Tuyền, em là vỏ đao của anh.” 

Nhìn anh sát lại gần, tôi có chút lo lắng cắn môi. Mặt  nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi nghĩ, có lẽ mặt mình đã đỏ rực rồi. Khi môi anh thật sự chạm vào môi tôi, tôi nói: “Đang ăn cơm mà.” 

Ngón tay anh vuốt nhẹ lên má tôi, không nói nữa mà ngồi lùi lại. 

Cơm nước xong, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ về nhà. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tông Thịnh thiếu đi phần sắc bén ban ngày mà lại tỏa ra cảm giác nhu hòa ấm áp.

Chỉ là… nhìn dáng vẻ anh khi đi trên đường khiến người ta cảm thấy anh như một người đã trải qua rất nhiều tang thương của đời người. Vốn chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao lại có dáng vẻ trầm ổn như người hơn ba mươi rồi? 

Tôi nhìn, cười nhẹ rồi đột nhiên chạy tới trước, nắm tay anh kéo chạy về trước. Tông Thịnh đầu tiên là kinh ngạc, bị tôi kéo theo anh hơi sững lại rồi cũng chạy theo. Đây gần như là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như thế, anh chỉ chạy theo tôi với nụ cười trên môi, sau đó lại quay sang kéo tôi, quay đầu cười nụ cười thật tươi với tôi.

Hai mươi mấy năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên anh cười như vậy, lần đầu tiên buông vẻ trầm trọng trên người xuống.

“Tông Thịnh, cõng em!” Tôi hô to.

“Được, cõng em tới cổng khu nhà mình, ngày mai em gả cho anh.”

“Ngày mai Cục Dân Chính không đi làm!”

“Xì! Chỉ là một mảnh giấy đỏ mà thôi, cho dù không có tờ giấy đó thì đời này ngoài anh ra em còn có ai đâu!” Anh khom lưng để tôi nhảy lên.

Bỗng nhiên một vỏ chai bia từ trên lầu một ngôi nhà ven đường bay tới. Đồng thời có tiếng phụ nữ gào rú lên: 

“Tú ân ái a! Tìm đường chết đi! Ngày mai thằng nhóc kia sẽ làm con khác ễnh bụng lên!”

Tông Thịnh phản ứng thật nhanh, kéo tôi qua một bên né chai bia bị ném xuống. Khi chúng tôi ngước lên nhìn thì cửa sổ trên lầu đã đóng sầm lại, chỉ kịp thấy gáy của một người phụ nữ thật gầy.

Trên mặt Tông Thịnh xuất hiện vẻ tức giận, nhưng tôi đã kéo anh đi, nói: “Chúng ta về nhà đi.”

“Cô ta…”

“Kệ đi, dù sao cũng không trúng mà. Đi thôi.” tôi nắm tay anh, đi về phía nhà. 

Mặt anh vẫn hằm hằm, tôi vươn tay sờ soạng khuôn mặt đáng yê ukia: “Cười lên nào, anh cười trông đáng yêu lắm.”

“Anh có phải con gái đâu.”

“Nên đừng cùng loại phụ nữ này so đo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui