Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Dưới lầu không có ai, căn nhà lớn như vậy phòng chỉ có hai chúng tôi. Nhiều lúc không hiểu được, vì sao người ta lại muốn mua một căn nhà to đến như vậy? Ở nhà lớn như thế không cảm thấy cô đơn sao? Cầm thuốc bà mua đặt trên tủ lạnh, trút vào siêu đun thuốc, đổ nước tôi bắt đầu nấu. 

Tôi cứ thế đứng bên cạnh bếp, nhìn khói lượn lờ, cuối cùng thuốc trào cả ra ngoài rơi xuống bếp xèo xèo. 

Nhưng người tắt lửa lại không phải tôi mà là người đứng từ phía sau vươn tay tới.

Tôi quay người lại thì thấy Tông Thịnh, anh trầm mặt lại hỏi: “Ngẩn người làm gì? Không muốn uống thuốc thì không uống. Có chuyện gì, em có thể cùng anh nói ra.”

Tôi còn định lảng tránh, nhưng anh đã tiến lên một bước, đem tôi vây lại giữa anh và tủ bát đĩa, khiến tôi không có biện pháp thoát đi.

Tôi hít thở sâu, ngẩng đầu lên, nói: “ Chỉ là sự tình hôm nay làm em nghĩ tới hạ Lan Lan. Lúc trước Hạ Lan Lan cũng là bị chúng ta lợi dụng, cuối cùng… Rơi vào kết cục tha hương. Sau tới Trương Tinh Tinh cũng là chuẩn bị bị chúng ta lợi dụng, sau đó đã xảy ra chuyện. 


Hiện tại tới Tiểu Mễ, em không muốn thương tổn Tiểu Mễ. Nếu nói, Hạ Lan Lan bị như vậy, là bởi vì cô ta tự mình bước vào, tự mình không nghe chúng ta khuyên bảo, bị chính  lòng tham cùng trả thù khống chế, mới có kết quả như vậy. Trương Tinh tinh là trước khi chúng ta tìm tới, cũng đã bị người theo dõi cũng không liên quan chuyện của chúng ta, nhưng Tiểu Mễ thì sao?? Chị ấy chưa từng làm việc gì cả. 

Chúng ta không thể đem chị ấy cứ như vậy kéo xuống nước. Nếu lúc này, chúng ta có thể khiến Thẩm Kế Ân đứng ở cùng phe với chúng ta, thì Tiểu Mễ sẽ được an toàn, nếu không thì sao? Tiểu Mễ sẽ thế nào? Em có anh bảo hộ, nhưng Tiểu Mễ thì không có ai bảo hộ. 

Nếu chị ấy không như Lan Lan tự mình trầm luân, thì nếu chị ấy bị Thẩm Kế Ân trả thù thì làm sao bây giờ

? Tông Thịnh, không phải nói lòng gì... mà là… Tiểu Mễ vô tội, chị ấy cùng chúng ta không có quan hệ gì. Chúng ta không thể lôi kéo một người qua đường Giáp bắt phải mạo hiểm trợ giúp chúng ta. 

Ngưu Lực Phàm còn cầm của anh vài vạn, chứ Tiểu Mễ nào được cái gì? Chúng ta dựa vào cái gì bắt chị ấy phải như vậy mạo hiểm trợ giúp chúng ta?”


“Nếu mỗi người đều suy nghĩ giống như em vậy, yếu đuối nói như vậy, vậy đại trận kia đã thành lâu rồi. Anh đã nằm trong cái kết giới tối tăm đen ngòm bên dưới đó, mỗi ngày đều lặp lại thống khổ và cừu hận mỗi lúc một tăng cho trận pháp đó rồi!”

“Chuyện này không giống nhau!” Tôi cắt ngang.  “Anh sinh ra chính là do Lão Bắc thiết kế, Tiểu Mễ thì không. Anh ngay từ đầu đã bị cuốn vào, Tiểu Mễ không phải. Anh, là người rõ ràng biết những việc này rất nguy hiểm nhưng vẫn không buông tay, kiên trì phản kháng, Tiểu Mễ cũng không phải. Chị ấy chính là chị ấy, một cô gái thực đơn thuần. Chúng ta có cái gì tư cách đem chị ấy kéo vào chuyện này.”

Tông Thịnh thu tay lại, khoanh tay trước ngực cứ như vậy nhìn tôi: “Ý em là, em sẽ không giúp anh, em sẽ để cho Tiểu Mễ cuối tuần đến suối nước nóng, đem Thẩm Kế Ân câu ra?”

“Em không nói như vậy. Em chỉ là… Mâu thuẫn? Do dự?”

Tôi nói còn chưa nói xong, ngón tay anh đã nắm lấy cằm, khiến tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Thế giới này không có thiện lương với anh, dựa vào cái gì bắt anh thiện lương đối đãi cô ta? Nếu em không giúp anh hẹn Tiểu Mễ thì anh tự làm! Chỉ cần em đừng đứng giữa làm khó dễ là được.”

Anh buông tôi ra, đi thẳng lên lầu.

Cằm tôi vẫn còn đau vì bị anh bóp. Có cắn môi phải không cho mình yếu ớt khóc lên. Chúng tôi đã thật lâu không có đối nghịch nhau vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận