Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Ban đầu tôi đang không biết mọi chuyện là thế nào, nghe xong đáp án thì tôi sửng sốt, không nhịn được mà phì cười. Tông Thịnh bên cạnh quanh sang lườm tôi cháy cả má, tôi vội rụt đầu lại. 

Lúc về đến nhà, Ngưu Lực Phàm cũng ở lại nhà chúng tôi, đi thẳng vào phòng dành cho khách nằm.

Vừa lên đến phòng, tôi còn chưa kịp đứng vững đã bị Tông Thịnh đè vào vách tường, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chồng em xém nữa bị quỷ cái nó bắt đi, mà em thấy vui lắm sao hả?”

Tôi nghe anh  nói, vẫn cứ cười: “Không có, không có.”

“Còn cười?!”

“Em chỉ cảm thấy ả ta thật sự chẳng có chút nhãn lực nào, anh rõ ràng là người sống sờ sờ mà lại coi là quỷ? Lại còn giành chồng của em nữa chứ, đoạt không lại em, còn bị em chọc cho mù cả mắt, đúng là dại dột quá đi!”


“Lẽ ra em nên đâm thẳng giữa trán ấy.” Tông Thịnh buông tôi ra, đi về chỗ tủ quần áo lấy đồ.

Tôi đứng dựa vào tường nhìn anh lục lọi rồi đi vào phòng tắm, tôi nói: “Lúc đó, em chẳng thể nghĩ được nhiều, cũng chẳng quan tâm xem mình sẽ đâm trúng chỗ nào, chỉ biết cứ thế nhào tới mà đâm thôi. Thậm chí, em còn tưởng mình đâm hụt nữa.”

Tông Thịnh đi vào phòng tắm, ngang qua tôi thì xoa xoa đầu. “Thật sự không tồi. Lần này biểu hiện thật tuyệt.”

Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi nên thay đồ xong là ngủ luôn. Lăn lộn cả đêm, về tới nhà cũng đã hơn 3 giờ sáng. Vốn tôi nghĩ có thể ngủ thẳng tới trưa, kết quả là mới 9 giờ thì Tiểu Mễ đã gọi điện tới. Tôi mơ màng, mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại ở tủ cạnh giường, vừa thấy tên người gọi đã giật mình bừng tỉnh. 

Tối hôm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy tôi đã đem hoàn toàn mọi chuyện  ném ra sau đầu, kể cả chuyện của Tiểu Mễ. Cầu trời cô ấy không xảy ra chuyện gì. Tôi vội bắt điện thoại, nghe tiếng Tiểu Mễ: “Ưu Tuyền!”

“Ơi!”


“Em còn đang ngủ à? Bữa sáng tự chọn sẽ kết thúc lúc 10 giờ đó, có đi ăn không nào?”

“Tiểu Mễ, nghe em nói này, tối qua bên bọn em xảy ra chuyện, em với Tông Thịnh còn đang ở nhà, anh ấy bị thương, tối qua bọn em đi bệnh viện xong rồi về nhà luôn.”

Tiểu Mễ ngơ ngác một lúc rồi mới nói: “Bị thương có nghiêm trọng không? Sao lại  bị thương?”

“Uhm, bị ngã trong nhà tắm. Chị tự lo nhé, lúc về nêu không có xe thì kêu khách sạn gọi taxi đi, em sẽ thanh toán tiền xe cho.”

“Không cần không cần, thôi vậy nhé, chị đi ăn sáng, rồi về phòng ngâm nước nóng thêm lần nữa rồi về nhà.” 

“Ngại quá, Tiểu Mễ à, để chị một mình ở đó, mà tại tối qua Tông Thịnh bị thương nặng quá.”

“Không sao, chị tự lo được, em lo cho tiểu lão bản đi.”

Buông điện thoại, tôi vừa quay người đã thấy Tông thịnh nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ kia cần gì tôi chiếu cố chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận