Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tông Thịnh liếc tôi một cái rồi quay đi: “Không sao, anh ăn bao năm rồi, anh biết cách để không bị đổ vào người.” 

Tôi cầm bánh bao ăn, nói: “Nói ra, chắc chẳng ai tin công tử như anh mà cũng ăn bánh bao ven đường.”

Ánh mắt Tông Thịnh vẫn không rời khỏi khách sạn bên đường: “Anh còn ăn đồ ăn ở trong chợ cơ mà… trước kia, Lão  Bắc…” anh im bặt, không nói nữa.

Xem ra, mọi điều có liên quan tới Lão Bắc anh đều không muốn nhắc tới nữa. 

Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Em để ý Thẩm Kế Ân. Anh đã nói gã hãy giành thời gian suy xét, giờ gã đang ở rất gần với Thẩm Hàm, chỉ một câu nói của gã có thể thay đổi cục diện. Thẩm Kế Ân, Thẩm Hàm không phối hợp thì lão chú kia cũng chẳng làm được gì nữa,”

Tôi nặng nề gật gật đầu, tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của những việc này.

Lúc này, mọi người cũng tập thể dục xong, Tiểu Mễ chạy từ bên ngoài vào ngồi xuống cạnh tôi: “Tông ưU Tuyền, chẳng phải hai người bị thương sao? Việc xảy ra hình như khách sạn phong tỏa thông tin sao á, chẳng có chút tin nào lọt ra ngoài. Lúc chị trả phòng có hỏi qua, nói là bạn bè của hai người, bọn họ mới nói hình như tiểu lão bản bị thương rất nghiêm trọng. Này……”

Tông Thịnh vốn vẫn lạnh lùng, không để ý tới cảm giác người khác. Tôi vội nói: “Anh ấy không có việc gì không có việc gì, nhìn nghiêm trọng tí thôi, đi bệnh viện xử lý tốt rồi, chỉ là vết thương nhẹ.” 


“Ừ, vậy là tốt rồi. Dù cho không thành công vụ giới thiệu kia, nhưng mọi người bình an là được.” 

Vừa nói chị ấy vừa như có như không liếc mắt về phía Tông Thịnh, ý tứ rõ ràng chính là tìm cơ hội khác giới thiệu đi.

Ăn sáng xong, anh muốn sang công trường một chút. Chúng tôi cũng bắt đầu một ngày làm việc của mình. Nhưng bởi vì tôi sinh bệnh cho nên cho dù có khách tới cũng không sắp xếp tôi ra tiếp khách. Tôi cũng chỉ đến đây điểm danh ăn công mà thôi.

11.00 trưa, mặt trời lên cao phơi nắng vô cùng thoải mái.

Tôi cầm trong tay ly nước nghi ngút khói, đứng ở trong văn phòng vách kính, nhìn khách sạn phía đối diện. Công việc giám sát thực sự không dễ dàng gì cả. Khó trách người ta làm nghề nằm vùng, có khi chỉ vài tuần có lúc lại cả vài năm.

Tuy rằng chuyện của chúng ta còn không đến mức đã nhiều năm. Nếu Thẩm Kế Ân vẫn chấp mê bất ngộ thì dám tôi sẽ có khả năng ở chỗ này chờ hai tháng, cái gì cũng không chờ được.

Nhưng mà, mới 12h trưa tôi đã chờ được rồi!

12 giờ trưa, phòng kinh doanh rất đông khách. Hoạt  động tuyên truyền quảng bá mấy hôm trước đã có tác dụng.

Loại thời gian này đối với các công ty hành chính sự nghiệp đơn vị mà nói, thì là giờ nghỉ trưa, nhưng với các văn phòng như chúng tôi thì chính là giờ làm ăn.

Trên đường người qua lại cũng rất nhiều, tôi căn bản không chú ý tới chiếc xe lớn bên kia khai ngừng ở cửa trước khách sạn khi nào. Hơn nữa chỗ nó đậu cũng bị khuất nên tôi không thấy rõ ràng. Cứ thế tôi bỏ qua tình huống có người đi vào khách sạn. 

Hơn 12 giờ, Tiểu Mễ kêu tôi ra ăn cơm, ai cũng gấp gáp ăn uống, tôi quay sang nói: “Chị ăn trước đi, nay em không bận để em trông cho.”

“Không làm việc cũng đói bụng mà. Hiện tại không ăn, đợi chút nữa thì không biết nhi nào đâu.” Tiểu Mễ kéo tay tôi.

“Em không sao mà, chị  đi trước ăn đi.”  Tôi nói chuyện, mắt vẫn nhìn Sa Ân.


Tiểu mễ cảm thấy tôi có chút khác thường, nên quay người đi vào trong. Tôi cũng không nói nguyên nhân, cũng không phải là tôi không đói mà chỉ là hình như bên phía khách sạn đang có chuyện gì đó.

Tiểu mễ mang phần đồ ăn ra cho tôi, đặt trên mặt bàn, phía trên là dù che nắng. Chị ấy kéo tôi: “Chính là em đang bệnh càng phải ăn cho đàng hoàng. Em đang nhìn gì bên khách sạn ở bên kia vậy? Người bên đó chắc thân với bạn em lắm hả?”

Tôi biết chị ấy nói chính là Ngưu Lực Phàm, hiện tại cũng không biết giải thích với chị ấy như thế nào, cho nên cũng chỉ gật đầu mà thôi. “Cảm ơn chị, Tiểu Mễ!”

“Ăn đi, em có thể từ từ ăn, chị còn có mười lăm phút lf phải qua bên kia châm trà.”

Tôi vừa ăn vừa chú ý động tỉnh ở phía bên kia. Dĩ nhiên, tôi cũng không thể nào từ từ ăn được, bên phía khách sạn Sa Ân kia dường như xảy ra chuyện thật.

Tôi lùa mấy muỗng cơm, còn nhanh hơn cả tiểu mễ nữa. Vừa ăn xong hai muỗng cuối cùng, tôi vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:” em qua bên kia xem náo nhiệt đây.”

Tôi thực sự là đi xem náo nhiệt, thậm chí náo nhiệt này lại còn vô cùng lớn. Đã có không ít người qua đường dừng lại vây kín để xem.

Ở trước cửa khách sạn, một người phụ nữ thô kệch đang kéo tay của Thẩm Kế ân, ở phía trong lại có tiếp hai người nữ một người nam vừa đuổi theo Thẩm hàm chạy ra, vừa chạy vừa xỉa xói. Ban nãy còn cách khá xa nên tôi không nghe được họ nói gì, giờ tới đây nhìn cảnh này thì có vẻ như không chỉ là cãi nhau mà đã sắp đánh nhau đến nơi rồi.

Bọn họ chửi mắng: “Ngươi, loại tiện nữ này! Chính mình hạ tiện cùng người khác có bầu, còn muốn cho Trần Thần nhà chúng ta cho ngươi chiếm tiện nghi sao? Ngươi được bao tuổi a? Đã đi theo nam nhân ở khách sạn trường kỳ, ngươi cũng không biết là đã có thai mấy lần nữa?! Ngươi, cái loại nữ nhân vô giáo dục? Kêu ba mẹ ra đây, chúng ta cùng ba mẹ ngươi nói! Sao lại giáo dục con thế. Ày?! Tính tình chẳng ra sao? Còn giữ rịt Trần Thần nhà ta không cho đi? Ngươi đây là giam lỏng biết không? Trái pháp luật! Chính mình hạ tiện, đừng lôi kéo con chúng ta theo!”


Đó là mắng Thẩm Hàm, còn người phụ nữ thô kệch kéo tay Thẩm Kế Ân, mắng gã: “Mày vì cái thể loại phụ nữ có bầu này mà dám từ bỏ ba mẹ sao? Bạn học của mày nói với tao rằng mày mất tích ở khách sạn, mày biết ba mẹ tới tìm, tìm không thấy mày thì đau lòng và khổ sở đến như thế nào sao? 

Mày thì hay rồi. Đi theo con ả này trốn đi. Mày tưởng ba mẹ mày không có xem tin tức sao? Không biết lên mạng sao? 

Tao còn biết rằng là đứa nhỏ trong bụng kia không phải là con của mày. Lúc trước ả bị thằng đàn ông khác vào tới trong phòng đánh qua. Loại đàn bà con gái này có đáng để cho mày vứt bỏ gia đình, cùng ả trốn ở chỗ này hay không? 

Mày đã lớn như thế này rồi, sao lại không biết suy nghĩ chứ? Nếu mày muốn con gái xinh đẹp, thì chỉ cần nói ba mày đưa tiền cho, tha hồ mà chơi gái bên ngoài!”

Tôi chùng xuống! thật đúng là đã xảy ra chuyện. 

Thẩm Kế Ân là mượn xác hoàn hồn. Đây là ba mẹ cái xác đã tìm tới cửa. Mà không chỉ là tìm tới, mà là đánh lên đây. Một người khác, có vẻ là cô của thi thể kia đẩy Thẩm Hàm vài cái.

Trong lòng tôi lần đầu tiên xuất hiện một  ý niệm tà ác, nếu Thẩm Hàm bi ngã thì có thể sinh non chăng? Trong phim chẳng phải là thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận