Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Edited by Meo_mup

Tôi vươn tay đánh lên tay cô ấy, âm thanh vang lên vang dội. Trong đầu tôi như sung huyết, chỉ muốn chứng minh cho Thẩm hàm xem, bất kể hậu quả ra sao. Tôi lục lọi đồ trong túi, tìm xem có thứ gì có thể cắt vào da mình để nặn ra chút máu.

Tông Thịnh và Vương Càn là anh em quỷ thai cùng cha khác mẹ, bọn họ chỉ cần chút máu là có thể liên lạc được. Mà tôi, đã uống không ít máu của Tông Thịnh, theo khoa học thì không giải thích được, nhưng máu tôi, thật sự có thể dùng để liên lạc cùng Vương Càn.

Tôi tìm thấy một cây kéo tỉa lông mày bé tí, đầu nhọn cong lên từ trong túi. Thẩm Hàm đứng bên cạnh tôi nhìn, tôi liền không do dự mà dùng kéo cắt vào ngón trỏ. 

Tôi cau mày, đau quá! Kéo thì cùn, tôi phải cố hết sức mới có thể tạo thành vết thương.

Nhưng cũng may, tôi chỉ làm một lần thì vết thương đã bật máu. Tôi nhìn đầu ngón tay rướm máu nhưng lại bình tĩnh lạ kỳ. Chúng tôi đang ở trong thang máy, Thẩm Hàm thì đang ở bên cạnh, cơ hội tốt thế này không biết khi nào sẽ quay trở lại, tại sao tôi lại không thử chứ? Chỉ cần dũng cảm thêm một chút là có thể giúp Tông Thịnh giải quyết được đọa họa trong bụng Thẩm hàm kia rồi. 

Tôi cổ vũ bản thân, rồi dùng ngón tay máu ấn vào bên dưới phím thang máy. Chính là chỗ mà lần trước, tôi nhìn trong gương thấy Vương Càn ấn ngón tay vào. Máu tôi in lên, nhưng thang máy lại không có một chút phản ứng.

“Vương Càn! Đưa chúng ta tới nhà kho ngầm đi, ta biết, ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện, ngươi có cách đưa chúng ta tới đó. Vương Càn, cơ hội này nếu bỏ qua là mất, mau giúp ta!” Tôi nói nhanh. 

Thẩm Hàm đứng bên cạnh nhìn tôi đầy sợ hãi: “Tông Ưu Tuyền, chị điên hả? Nghĩ bậy bạ rồi lên cơn điên à? Trước đây tôi từng có bạn giống chị, bị chuẩn đoán là rối loạn tâm thần.”

Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, lập tức cô nàng im miệng. Ngay lúc này, thang máy đột nhiên khởi động, không phải đi lên, mà là đi xuống!

Chúng tôi đang ở lầu 1, mà đi xuống thì chính là đi tới nhà kho ngầm. Trong lòng tôi vui vẻ, Vương Càn đã thực sự đáp lại tôi, hắn giúp tôi.

Tôi vội nắm lấy tay Thẩm Hàm nói: “Chút nữa, em không cần sợ hãi, chị từng đi xuống đó nên biết cách để đi lên. Em phải nhìn cho rõ anh trai mình bộ dạng như thế nào, đừng quên, xem xong thì ngẫm lại những lời chị nói rồi tự  mình quyết định.

Thẩm Hàm, em yên tâm, mọi người sẽ đưa em tới bệnh viện đáng hoàng, sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui