Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tôi nói xong cũng vừa lúc thang máy ngừng lại, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra. Ánh sáng từ thang hắt xuống mặt đất bên ngoài. Trước mặt chúng tôi chỉ có khoảng không đen ngòm. Đây chính là nhà kho ngầm!

Tim tôi dồn dập đập, lần trước, là tôi đi theo Tông Thịnh tới đây, trên người anh có rất nhiều trang bị. Còn hiện tại, chúng tôi tới đèn pin cũng không có. Tôi vội lấy điện thoại ra, mở đèn pin, rồi đẩy Thẩm Hàm đi ra ngoài.

Thẩm Hàm khẽ kháng cự, chân bước thật chậm, nhưng tôi vẫn nắm tay cô nàng kéo tới phía trước, vừa đi vừa nói: “Ở đây có vài cỗ thi thể, chị cũng không nghĩ tới chuyện kể cho em nghe bọn họ đã chết đi như thế nào, chỉ muốn nói với em rằng nếu em không muốn bị nhốt vĩnh viễn ở đây, rồi mãi mãi phải đi tìm đường ra ngoài, thì mau đi theo chị.”

Tôi cũng chẳng phải kẻ dũng cảm gì, nhưng lúc này tôi phải dũng cảm, dù cho tim tôi đang đập loạn lên, nhưng vẫn phải kiên trì. 

Trong bóng tối, chỉ có ánh đen pin từ điện thoại của tôi le lói. Dưới ánh sáng mỏng manh, tôi chọn đi dọc theo bờ tường để nhìn thấy cây cột chính giữa. Trong đầu tôi còn nhớ kết cấu đồ họa của tòa nhà do Tông Thịnh làm, đặc biệt là đoạn kho hàng cũ này.


Tôi không biết vì sao lần đầu tới đây tôi bị oán khí ở nơi này ảnh hưởng, nhưng lúc này tôi không nghĩ tới, cũng hoàn toàn không thấy gì dị thường. Tôi chỉ nghĩ, đi dọc theo bờ tường tới gần cây cột kia, chính là trung tâm của tòa nhà này, bên kia cây cột sẽ có một cánh cửa, thông qua cánh cửa sẽ tới mật thất kia. Chọn con đường đi sát tường thì có chút xa, nhưng ít nhất sẽ không bị lạc đường.

Không biết có phải là Thẩm Hàm hoàn toàn không bị ảnh hưởng không mà cô nàng cứ thế ngoan ngoãn đi theo tôi, lặng im, không phản kháng mà cũng không nói gì. Nguồn sáng duy nhất ở đây là đèn pin trong tay tôi, nếu cô nàng muốn rời đi, có lẽ gan cũng chưa đủ to đến thế.

Đột nhiên, trong không gian tăm tối và tĩnh lặng vang lên tiếng “Rắc.” tiếp đến, là giọng hét chói tai của cô nàng, cô nàng vọt tới ôm lấy tôi khóc to:  “A! Trên mặt đất! Trên mặt đất…”

Đang im phăng phắc bỗng có tiếng hét chói tai khiến cho tôi giật nảy người, cảm giác tim mình như hẫng một nhịp, lại còn bị cô nàng ôm chặt như vậy khiến tôi suýt ngã nhào. Điện thoại tôi cũng rơi xuống đất, ánh sáng loang ra. Ngay sau lưng chúng tôi khoảng 1m có xương người rải rác, trong đó có một đoạn xương không biết ở vị trí nào trên người đã bị Thẩm Hàm đạp gãy.


Tôi há miệng, thở gấp, rồi kéo cô nàng qua nói: “ở đây đã từng có nhiều người chết, đi thôi, đừng nghĩ ngợi.”

“Tông Ưu Tuyền, chị muốn đưa tôi đến đây, để tôi bị dọa sợ nên sinh non phải không?”

“Tông Thịnh từng nói, trong mắt ma quỷ thì thai phụ là quái vật cường đại, bọn họ còn phải sợ em đó”

“Không phải đâu. Tôi… tôi… Tôi muốn đi lên!”

“Nếu muốn đi lên thì càng phải đi theo chị, chỉ có một đường ra ngoài. Nếu giờ em quay lại thì sẽ thấy thang máy kia hoàn toàn không ở chỗ đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận