Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Ngưu tiên sinh nói, “Kỳ thật luc Lão Bắc tới tìm ta, ta vốn là không biết chuyện gì, hắn cho ta xem ký lục năm xưa, thực lòng ta cũng bị động lòng. Cảm giác đem toàn bộ một khu vực đem đùa giỡn trong lòng bàn tay, hừ! Thật sự bị động lòng mà! 

Nếu không phải Tông Đại Hoành mời ta đi hiện trường nhìn, làm ta thấy được cao ốc kia do cậu thiết kế, giống như là đả kích trí mạng vào tâm trí, đánh tỉnh ta, khiến ta ta có thể dùng lý trí xem xét lại chuyện này một lần nữa, nói không chừng, ta thật đúng là chính là tiên sinh sẽ đứng trước bàn làm phép trong hai tháng sau. Tiểu lão đệ thật sự không tồi a, đi theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, còn có thể buông tha tham niệm với bố cục vượng tài kia.”

Tông Thịnh thở hắt ra thật dài, đưa tay rót trà cho tôi rồi nói: “Từ nhỏ đến lớn, Lão Bắc vẫn luôn đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi cũng thực lòng coi lão như ông của mình. Cái sai của lão chính là xuống tay với tôi. 

Thôi, ăn cơm đi. Ở đây nguyên liệu nấu ăn đều được nuôi trồng ở vườn phía sau, rất tươi. Ưu Tuyền, ăn chút đi.”

Tôi cúi đầu gắp đồ ăn, nói: “Chuyện của Thẩm Hàm…”

“Không sao, vốn cũng không trông cậy vào cô ta. Giờ việc gấp trước mắt của chúng ta là xem xét kẻ thứ ba ở đâu xuất hiện kia. Kẻ đó có thể ở cự ly xa, không có chút dấu hiệu nào mà khống chế em, lại còn có thể ra lệnh cho em giữa nhà kho ngầm đầy âm khí đó, hơn nữa, lại còn hiểu biết về mọi chuyện, hiểu biết bố cục vượng tài kia, mà quan trọng nhất chính là có thể hạ nhẫn tâm gài bẫy giết tất cả chúng ta. Nếu kẻ đó không thu tay thì chúng ta đều sẽ dễ dàng bị giết chết.”

Ngưu Lực Phàm chính là cái đồ tham ăn, hắn không quản hình tượng, ăn uống hùng hục, vừa ăn vừa nói: “Tông Thịnh, cậu cảm giác là cậu lợi hại, hay là hắn lợi hại?”

Ngưu Lực Phàm hỏi sỗ sàng, nhưng bất quá Tông Thịnh cũng không phải là người quá để ý sĩ diện, anh trả lời: Kẻ thứ ba này, có lẽ hơn hẳn tôi. Ít nhất, tôi không thể điều khiển người khác từ xa, đặc biệt là kẻ này đã điều tra và nắm rõ tình hình. Ưu Tuyền luôn ở gần khách sạn Sa Ân, trong khách sạn còn có Vương Càn là người phe mình, nếu thực sự có kẻ muốn tiến vào điều tra thì chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện. Thế nhưng, lại không ai phát hiện ra kẻ này, lần đầu tiên kẻ này ra tay đã chỉnh cho chúng ta xém nữa chết hết ở bên dưới.”

Tôi nhìn về phía Ngưu tiên sinh đối diện, người biết tất cả mọi chuyện mà có khả năng ra tay thì ông ta cũng là một trong số đó. Có lẽ, Ngưu tiên sinh cảm nhận được ánh mắt của tôi nên cười cười rồi nói: “Tôi chưa có bản lĩnh đó. Tôi cũng chỉ là người mở tiệm mà thôi. Nếu cần, thì cũng chỉ có vài bảo vật trấn tiệm, có thêm một cửa hàng Huyền Vũ,... nếu mọi người cần thì tôi có thể tặng cho mà dùng để trấn hay phá bố cục gì đó thôi.”

Chúng tôi không có manh mối nào hơn nên mọi người đều cắm cúi ăn cơm. Vài phút sau, tôi yếu ớt nói: “Thực ra em nghĩ tới  một người.” Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi nói: “Chính là tiên sinh hai mươi tệ, ba của Ngưu Lực Phàm.”

“Ba anh á?” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui