Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tôi lại đưa tiền, lên nhà hàng. Ngồi lại đúng bàn ban nãy đã ngồi. 

Đồ ăn dọn lên, tôi lặng lẽ ngồi nhìn mẹ Thẩm hàm ăn. Xem ra, bà cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ là ép bản thân phải ăn cho xong mà thôi.

“Thẩm Hàm, có khỏe không?” Tôi lựa lời hỏi sau khi bà đã ăn một lúc. 

Nhìn mẹ Thẩm Hàm mặc đồ trang nhã, nhưng khuôn mặt thiếu hẳn sức sống, đôi mắt quầng thâm rõ rệt, mí mắt sưng đỏ như cả đêm không ngủ mà còn khóc thật nhiều. Bà khẽ nói: “Cả cái nhà đó đều là lũ biến thái! Em gái ruột của nó mà nó cũng không buông tha. Tại sao trước đây tôi lại cảm thấy nó vì tình anh em mà giữ Thẩm Hàm lại chư?!” 

“Cô ấy, thế nào rồi?”

Đôi mắt bà lại đỏ hoe: “Cả cuộc đời này, con bé sẽ không thể có con được nữa. Nó không chịu nói gì, cũng không ngủ được, cứ mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, mắt không chớp lấy một cái. Bác sỹ nói, có lẽ đầu óc nó bị vấn đề rồi. Chờ thân thể khỏe hơn một chút thì sẽ đi kiểm tra thần kinh.”

Tôi nhẹ thở dài: “Cô ấy còn trẻ, lại đang ở lứa tuổi phản nghịch, nếu như chuyện này xảy ra sau vài năm nữa thì có lẽ cô ấy sẽ lựa chọn đứng bên phía bên này, và chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cô ấy, không đến mức phải gánh chịu mọi thứ một mình, phải cô đơn sợ hãi và tuyệt vọng đến vậy.”

“Tôi cũng không trách các cháu, cũng không trách Ngưu Lực Phàm, tất cả là số mệnh của con bé! Nếu lúc trước tôi liều chết đưa nó ra nươc ngoài thì đã không như vậy.”

Nước mắt lăn dài trên má của bà, tôi vội đưa khăn giấy cho bà. Một lúc lâu sau, bà bình tâm lại nói tiếp: “Tôi muốn xử lý dứt điểm thật nhanh, tránh đêm dài lắm mộng. Chữa trị cho con bé ổn định chút tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài trị tiếp. Con bé là con ruột tôi, nên đưa nó đi cũng dễ, ba ngày nữa, tôi sẽ đưa Thẩm Hàm đi.”

“Ba ngày?!” Tôi kinh ngạc, nghe bọn họ nói, Thẩm Hàm hẳn là bị thương rất nặng, ba ngày có thể được không?

“Tôi không dám bỏ qua cơ hội lần này, không tôi phải làm sao chứ? Tôi sẽ hối hận cả đời này, hối hận tới tận khi tôi chết. Hay, cháu giúp tôi đi, tôi biết cháu muốn tốt cho Thẩm Hàm, cháu coi Thẩm Hàm là bạn. Lần trước, suýt chút nữa con bé đẩy cháu xuống lầu, tôi xin lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cháu. Cháu có thể ghé qua thăm con bé được không? Biết đâu nó chịu nói chuyện với cháu.”

Tôi sững người, không nghĩ tới bà lại đề nghị mình như vậy. Tôi cúi đầu, uống sữa đậu nành rồi nói: “Trước giờ Ngưu Lực Phàm chiều cô ấy tới vậy, để anh ấy nói chuyện với cô ấy thì sao?”

Bà lắc đầu. 

“Tức là, không ai biết đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mẹ Thẩm Hàm gật đầu: “ Con bé không nói, không ai biết. Hơn nữa chúng tôi suốt đêm đưa con bé tới bệnh viện, bận bịu ở đó, chưa ai đi tới khách sạn xem thế nào… tôi… cả đời  này tôi không muốn bước chân vào khách sạn đó.” 

“Tôi hiểu, dì à, tôi…” tôi do dự. Chuyện người có thai không được đi thăm người sảy thai, tôi có biết. Hiện tại, tôi cũng không dám mạo hiểm đi thăm Thẩm hàm, vì trước đây tôi có biết chuyện trong thôn, hai chị  em dâu cùng có thai, một người sảy thai, người kia cứ đi thăm, sau cùng cũng bị sảy mất. Tôi đành nói:

“Tôi xin lỗi, dì à, tôi không thể đi thăm Thẩm Hàm được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui