Tôi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại có lẽ là mẹ Thẩm hàm gọi tới.
“Dạ nghe!” Tôi nhận điện thoại.
“Tông Ưu Tuyền đúng không?” Giọng mẹ Thẩm Hàm vang lên.
“Đúng vậy, là tôi.”
“Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ có tôi và Thẩm Hàm. con bé vẫn luôn thức, và cũng không nói lời nào. Tôi để điện thoại bên tai con bé, mở loa, cô nói vài câu với nó nhé.”
“Được rồi.” tôi đáp, thật ra, tôi cũng chưa nghĩ ra nên nói với Thẩm Hàm điều gì, hơn nữa Tông Thịnh nói, Thẩm Hàm rất có khả năng bị như vậy là do lạc mất phần hồn, nếu đã như vậy thì tôi có nói cái gì cũng vô dụng.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thẩm Hàm, tôi là Ưu Tuyền, tôi không thể đi thăm cô được… tôi… Thẩm Hàm, dù cô đã gặp phải chuyện gì thì cũng đã qua cả rồi, đã là quá khứ. Cô nên nghĩ tới tương lai. Sau này, cô theo mẹ xuất ngoại, những việc đó đều không ảnh hưởng gì tới cô nữa, cô sẽ sống cuộc đời của mình, an vui hạnh phúc.
Cô cũng không cần phải nói gì với chúng tôi, chỉ cần chuẩn bị thật tốt để xuất ngoại, chỉ cần nghĩ tới rời khỏi nơi đây, sống vui vẻ là được.
Nói sao nhỉ? Là đánh quái, thăng cấp thì cứ để cho Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm,cô chỉ cần phụ trách vui vẻ vui sướng xinh đẹp như hoa. Thế nào? Nghe được tôi nói không? Nếu cô vẫn không muốn nói thì khóc đi, khóc được sẽ dễ chịu hơn.”
Bên kia, nghe tiếng mẹ Thẩm Hàm nghẹn ngào, nhưng Thẩm hàm không hề đáp lại. Tôi lặng im, không cúp máy, mà ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Thẩm Hàm, nếu cô nghe được tôi nói, thì nhớ kỹ, chúng tôi không muốn tổn hại đến cô, chúng tôi chỉ hy vọng cô có thể rời xa nơi đây, tránh xa tất cả chuyện này, chỉ cần có nguyện ý, là có thể rời đi. Chúng tôi, thì lại không có khả năng này. Cô đã hạnh phúc hơn chúng tôi rất nhiều. Nên tôi mong cô hãy trân trọng cơ hội này, trân trọng niềm hạnh phúc này.
Tôi chậm rãi cúp máy, đặt điện thoại trên mặt bàn, dựa vào sô pha thở hắt ra một hơi. Tay tôi xoa nhẹ bụng, cảm giác bụng mình phồng lên, khóe môi bất giác mỉm cười.
“Con yêu, ba mẹ sẽ cố gắng hết sức, để đến khi con sinh ra thì mọi chuyện đều giải quyết xong rồi. Con sẽ có một tương lai thật hạnh phúc, thật bình an và vui sướng.”
Tôi nói, tôi cũng tin tưởng Tông Thịnh có thể làm được.
Cũng không biết, hai người bọn họ đã thành công hay chưa.
Vì ban chiều đã ngủ được, nên tinh thần của tôi lúc này rất tốt, không muốn ngủ nên tôi bật TV xem. Tôi không để ý thời gian, vậy mà đã gần 12 giờ đêm.