Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tôi lại nói lại với ba mẹ, không được nói cho bất cứ ai việc tôi đã về nhà, nguyên nhân thì tôi mệt, buồn ngủ.

Buổi tối, tôi còn chưa ngủ đã nghe tiếng xe cảnh sát hụ còi chạy về phía khu mỏ. Không bao lâu sau lại nghe ba tôi ra ngoài hóng chuyện về kể lại, nói khu mỏ lại xảy ra chuyện rồi! Nghe nói một ông già trực đêm phát hiện ra một thi thể ở trong hầm. Nói xong, ba nhìn tôi nói: “Khu mỏ của nhà Tông Thịnh liên tục xảy ra chuyện, lúc này nếu nhà họ muốn hồi phục lại như trước chắc phải mất vài năm, còn chưa biết là có được không, còn quyền khai thác khu mỏ không biết có lấy lại được không.”

Tôi im lặng, nhưng trong lòng tự hiểu rõ. Chuyện khách sạn nhà Thẩm Kế Ân liên tục xảy ra nhiều án mạng như vậy, tuy không minh bạch nhưng hiện tại khách sạn vẫn mở cửa làm ăn. Vấn đề rất đơn giản, chính là tiền. 

Người dân trong thôn đi vào khu mỏ xem náo nhiệt rất đông, nhiều tới mức đèn chiếu sáng rực cả con đường từ thôn vào mỏ, hơn nửa đêm mà nhốn nháo nhộn nhịp.

Tôi cũng không nhịn được, đi theo xe của bác vào trong khu mỏ. Tuy mẹ tôi nói rằng đường vào mỏ khá gập ghềnh, tôi có bầu không nên đi, nhưng tôi vẫn đòi đi, vì tôi cảm thấy chuyện thi thể kia và chuyện Thẩm Kế Ân xuất hiện ở khu vực phụ cận này nhất định có liên quan. 


Việc này, tôi tin vào trực giác của mình.



Tôi đứng cùng mẹ trong đám đông, nhìn dây cảnh giới bên kia, nhìn đèn cao áp trong quặng sáng rực. Chú Thành ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ hút thuốc.

Mẹ luôn để ý che chắn cho tôi khỏi đám đông. Nghe người bên cạnh tôi nói, là một người gác đêm già phát hiện. Hiện giờ mỏ không khai thác, không có tuần tra liên tục. Ông già kia do uống nhiều nên phải đi giải quyết nỗi buồn, đi vào cửa khu mỏ tính xả nước thì dẫm phải một bàn tay người, sợ tới tỉnh cả men say. 

Đột nhiên nghe có tiếng quát: “Tao bảo mày bao nhiêu lần rồi, tao không biết! Tao đang gác ở đây, cả ngày ở đây, chẳng có chiếc xe nào đi vào cả, chẳng có người ngoài luôn. Bốn lão già ngồi đây cả, cũng chẳng đi đâu nửa bước. Bên kia có camera đó, tự đi mà xem. Đã không tin lão già này thì còn tới hỏi tao làm gì?”


Tôi mơ hồ chưa hiểu gì, bác tôi đứng cạnh nói: “Ưu Tuyền, chuyện này chắc Tông Thịnh sẽ phải quay về xem rồi.”

“Chắc thế. Giờ ông còn nằm đó, bà phải chăm sóc, còn vài ngày nữa mới xuất viện, chắc lại do Tông Thịnh xử lý, chắc sẽ nhanh chóng quay về thôi.” giờ anh phải làm một lúc hai nơi, chắc rất bận, cũng rất mệt.

Bác tôi chép miệng: “Kêu nó coi thử coi phải ma quỷ quấy phá không.”

“Ma quỷ?”

“Chuyện ở mỏ cũng đã mười ngày, lần trước bao nhiêu người tới chỗ đó, cũng có thấy thi thể gì đâu. Giờ không ai ra vào thì thi thể ở đâu ra? Nghe nói là các xác phân hủy lắm rồi, nhìn như đã chết cả tháng trời, đến gần chút là đã nghe hôi thối. Nếu không có ai vứt xác thì cái xác ở đâu ra? Tự mình bò từ dưới mỏ lên sao? Chà, ai cũng nói là ma quỷ quậy đó.” 

Tôi thở dài, thời gian cái xác xuất hiện đối chiếu với việc Thẩm Kế Ân xuất hiện, nhưng nếu là do gã chạy xe tới vứt xác thì cũng phải đi lại bị người ta thấy chứ.

Nhưng cái xác kia??? Trong lòng tôi chợt nghĩ tới, cái xác kia là của người sinh viên bị gã mượn xác hoàn hồn?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận