Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

“Thôi bỏ đi, việc này, tôi không làm nổi. Nó ở ngoài tìm được người tốt hay là bị quỷ khác bắt nạt cũng là mệnh của nó thôi.”

Lúc trước, chúng tôi cũng từng đưa một đứa trẻ như vậy cho lão hai mươi tệ, nghĩ là lão sẽ giúp cho đứa bé kia, nhưng nghĩ lại…

Sau khi thu xếp xong xuôi, Ngưu Lực Phàm vác theo chiếc túi to đi ra ngoài. Tông Thịnh thì vào bếp làm cơm tối. Nãy giờ bận bịu, cả ba chúng tôi đều chưa ăn uống gì.

Tôi ngồi trên sô pha, vuốt nhẹ bụng đã hơi nhô lên, vẫn chưa hết sợ hãi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bụi lại lất phất bay, vậy mà khi Ngưu Lực Phàm bật lửa đốt đám đồ chơi thì ngọn lửa hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mưa, thậm chí còn có một cơn gió xoáy cuốn đám lửa lên. Ngọn lửa vặn vẹo như thể vô cùng vui sướng.

Lúc Ngưu Lực Phàm quay trở về thì Tông Thịnh đã chuẩn bị xong cơm chiều. Hai món ăn đơn giản do mẹ chuẩn bị từ hôm nọ để trong tủ đông. Chúng tôi ba người ngồi trước bàn ăn cơm, tâm trạng đều nặng nề, không ai nghĩ tới việc nói chuyện. Chưa tới mười phút thì tất cả đều đã no cả rồi.

Lúc dọn bàn ăn tôi thấy Ngưu Lực Phàm lấy từ trong ví ra một tờ giấy nói: “Đây chính là nguyên nhân anh tới tìm hai người.”

Tông Thịnh nhận tờ giấy đó, tôi ở trong bếp rửa chén, không biết tờ giấy gì, chỉ nghe Tông Thịnh nói: “Thẩm Hàm sao rồi?”

“Đã xuất viện rồi, nhưng tính tình có thay đổi. Tuy nhiên, cuộc sống bình thường không thành vấn đề. Mẹ cô ấy nói mấy hôm nữa sẽ đăng ký cho đi học trung học vào học kỳ xuân ở bên ấy. Cũng sắp tới tết rồi, hai người tính toán gì không?”

“Ăn tết thôi, tính toán gì.” Tông Thịnh đẩy tờ giấy lại trước mặt Ngưu Lực Phàm, “Mẹ cô ấy cho anh.”

“Cậu cầm đi, tiền này tôi cầm bỏng tay mất. Giống như tôi đem bán bạn gái mình vậy. Tôi sẽ không thể quên con của tôi còn đang nằm trong bồn máu bên dưới tòa nhà kia đâu.”

Tôi rửa bát xong đi ra ngoài cầm lấy tờ giấy xem, hóa ra là giấy báo ngân hàng, trên giấy ghi là tiền chuyển từ ngân hàng nước ngoài chuyển tới 80 ngàn đô la. Là đô la đó!

“Mẹ Thẩm hàm chuyển sao?” Tôi kinh ngạc.

“Ừ, cảm ơn chúng ta giúp con gái bà, giúp con gái bà ấy có thể thuận lợi thoát khỏi Thẩm gia.”

Ngưu Lực Phàm nói tiếp. “Anh đã đăng bán cửa hiệu cầm đồ trên mạng rồi. Bán trước khi qua năm mới, sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ rời khỏi nơi này.”

“Về quê sao?” Tôi hỏi.

“Không. Anh sẽ đi tới nơi nào không có hìnhbóng của Thẩm hàm. Không cần biết đó là nơi nào. Nếu còn ở lại đây anh sợ mình sẽ bị ảnh hưởng mà cả đời không dám kết hôn, cũng không dám có con. Thay đổi hoàn cảnh cũng có lợi cho anh.”

Tôi nhìn tờ giấy trong tay, rồi đặt lại trước mặt hắn: “Là  mẹ Thẩm Hàm cho anh, hơn nữa, nếu anh rời đi cũng cần tiền mà.”

“Cho dù anh đi ăn xin ở ngoài cũng không động đến tiền này. Ưu Tuyền, mọi chuyện giải quyết xong thì anh đi. Con anh khi đó, chắc cũng như đứa nhỏ này… em nói Tông Thịnh giúp anh tìm nó, tìm một thầy cúng nào tốt đưa cho người đó, kêu người đó tìm một gia đình tốt để nó được sinh ra lần nữa. Kêu nó đừng trách ba mẹ… dù gì cũng từng là người yêu.”

Hốc mắt Ngưu Lực Phàm đỏ lên. Hắn là nam nhân, nhưng những việc đã xảy ra hắn không có lựa chọn khác.

Tông Thịnh rút lấy tờ giấy từ trong tay tôi nói: “Tiền này là tôi yêu cầu. Tôi giúp Thẩm Hàm mất bao nhiêu công sức, phải thu phí. Khi nào rảnh rỗi thì cùng tôi bàn kế hoạch hôm tết Nguyên tiêu đi. Vài ngày nữa là Tết, hết một năm rồi. Cho dù chúng ta sẽ chết dưới nền khách sạn Sa Ân thì cũng còn một đêm tất niên, vẫn còn một cái Tết  có thể đón cùng nhau.”

Tôi không nói gì, tôi nghĩ tới lúc trước khi bàn việc, dù làm thế nào đi nữa thì có khả năng tòa nhà sẽ bị sập xuống, lần trước khi tôi bị khống chế suýt nữa giết chết Thẩm Kế Ân ở bên dưới hầm đó, chẳng phải Tông Thịnh cũng nói sao? Giờ, bọn họ lại đi làm chuyện đó chẳng phải nguy hiểm lắm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui