Nếu đã không thể rời đi, thôi thì tôi ngồi xuống để suy nghĩ vậy. Những việc bất thường xảy ra đều từ sau khi con rắn nhỏ kia xuất hiện, vốn dĩ, thời tiết này không nên có rắn xuất hiện nơi đây. Tôi mím chặt môi, hôm nay là một ngày đặc biệt, tại sao lại xuất hiện vào ngày hôm nay? Hay là Thẩm gia đang muốn đối phó với Tông Thịnh?
Tôi nghĩ rồi, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện gì bất thường, chỉ có bóng đêm đen nhánh, đặc quánh xung quanh. Chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu sáng chiếc đĩa gốm bé mới giúp tôi thấy rõ nơi này vẫn còn có mặt đất.
Nếu là Thẩm Kế Ân đưa tôi tới, thì có lẽ gã sẽ xuất hiện uy hiếp tôi. Nhưng tại sao quanh đây chẳng có gì? Một cái kết giới vô dụng như vậy nhốt tôi lại để làm gì?
Trong lòng tôi nỗi nghi vấn mỗi lúc một chồng chất, trong đầu như có một đoàn ngựa quần thảo, chạy loạn tới mức tôi đau đầu, hô hấp có chút hỗn loạn, khó khăn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, vẫn không có ai xuất hiện, không có manh mối nào.
Tôi từng nghe nói, trong hoàn cảnh bị phong bế hoàn toàn, các cơ quan cảm giác sẽ bị kích thích, qua thời gian sẽ khiến người ta bị điên.
Tôi, hiện tại, có cảm giác giống như vậy.
Bóng tối và sự yên tĩnh tuyệt đối cùng những suy nghĩ miên man trong lòng khiến tôi dần cảm thấy hỗn loạn.
Điện thoại di động đột nhiên truyền tới âm thanh, ánh sáng yếu đi một chút, màn hình hiển thị chỉ còn hai mươi phần trăm pin.
Nếu giờ tôi tắt màn hình, thì có thể chờ được một đêm, nhưng nếu không, thì chỉ được khoảng một giờ nữa.
Âm thanh từ điện thoại làm tôi thanh tỉnh một chút, đứng lên vỗ nhẹ vào bụng. “Cục cưng đừng sợ, nếu người xấu đưa chúng ta tới Sa Ân, thì tức là ba con đang ở gần đây, ba sẽ cứu mẹ con mình, chắc chắn là vậy!”
Tôi không tắt màn hình. Tôi, hiện tại cố kiên cường, mà thật ra tôi biết là nếu tắt màn hình điện thoại, không khéo tôi sẽ phát điên.
Tôi bắt đầu vừa hát, vừa nhẩm tính thời gian. Một bài hát, tôi hát mất năm phút, tôi có thể hát tất cả các bài mình biết trong vòng năm sáu lần, có lẽ là sẽ tới sáng mai.
Lúc đứng, lúc ngồi, tôi hát khẽ. Đến lúc mệt quá thì chỉ hát thầm trong lòng, đến tận khi màn hình tắt tối đen, điện thoại phát ra âm thanh báo tắt máy.
Tôi nhếch môi cười đau khổ. Có lẽ, đã đến lúc không chống đỡ nổi nữa rồi. Việc gì cần phải đối mặt thì đối mặt thôi. Chuyện này, đúng là vận mệnh chỉ có hoặc chết, hoặc bị điên, không có cách nào tránh né. Tôi, chính là người tiếp theo. Không biết kết cục là tôi sẽ chết, hay sẽ điên đây?
Đó là một cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát được. Tôii không biết mình có thể trụ được tới hừng đông hay không. Nhưng tôi mặc kệ, tôi ở đây, thêm một phút là tôi và con sống thêm một phút. Tôi đưa tay che bụng.
Tôi biết, hiện tại mình thật rối rắm, tôi cũng không thể miêu tả được tâm tình của bản thân lúc này, không biết phải miêu tả hoàn cảnh xung quanh thế nào.
Vài giây sau, trong bóng đêm đen kịt, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giống như có ai đang chạy vội vã trong đường hầm. Nhưng tôi lại không phán đoán được vị trí bước chân.
Tiếp theo, tôi nghe giọng Tông Thịnh nói: “Ông cảnh sát già theo kịp không?”
Tiếp đến là giọng của ông cảnh sát mặt đầy nếp nhăn: “Kịp mà, kịp mà.” Giọng ông ta đứt quãng, thở dốc: “Các ngươi, các ngươi đây là liều mạng sao hả?!”
Ông cảnh sát đó thật sự vẫn luôn theo dõi Tông Thịnh, thậm chí đêm nay còn đi theo nữa.
“Không liều mạng thì sẽ mất mạng! Thậm chí còn có rất nhiều người chết! Người bình thường không cảm giác được, nhưng nếu nhìn lại số liệu thống kê sẽ thấy rất rõ ràng!”
“Ban nãy là chỗ nào? Sao lại có nhiều hài cốt như vậy?”
“Là một kho hàng từ nhiều năm trước. Bọn họ chết cháy trong tòa nhà này, nhưng người ta không hủy kho cũ mà lại xây tòa nhà khác chồng lên, làm những người chết đó không thể thoát khỏi.”
“Còn căn phòng cháy kia là mấy cậu gây ra à?”
“Đúng vậy. Chúng tôi kêu người nhà một người đã chết đốt giấy tiền trong phòng.”
“Vì sao?”
“Sơ tán người trong khách sạn. Chú à, tòa nhà này không chừng vài tiếng nữa sẽ sập, chú viết xong di thư chưa? Nếu chưa, thì bên chỗ Ngưu Lực Phàm kia có giấy bút, chú viết đi, lưu lại vài chữ.”
Ngưu Lực Phàm ha hả cười, có thể nghe thấy hắn cười thực chua xót: “Mấy người ít nhất viết di thư còn có người xem, tôi mà viết di thư cũng không biết muốn viết cho ai.”
Ngưu Lực Phàm vừa nói xong thì châm một que diêm khiến cho nơi tăm tối này xuất hiện chút ánh sáng. Que diêm bùng cháy, châm lửa một ngọn nến, cũng soi tỏ mặt người cầm nến.
Là Thẩm Kế Ân! Thẩm Kế Ân ở bên cạnh tôi châm lửa, nhẹ nhàng nói: “Tuy chưa tới giờ, nhưng tao đã chờ chúng mày quá lâu. Mà không chỉ có tao, cả nó cũng chờ chúng mày lâu rồi. Tao biết, chúng mày tuyệt đối sẽ không chờ tới giờ thì mới tới đây.”
Nhờ ngọn nến dần sáng hơn, tôi có thể nhìn rõ xung quay. Đây chính là gian mật thất, Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm, còn cả ông cảnh sát già đang mặc thường phục đang đi vào từ đường hầmn, nhìn chúng tôi ở bên này.
Chúng tôi ở bên này?