Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Hắn quay sang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi rụt đầu, không dám nói tiếp, chân mày tôi cũng cau lại, căn bản tôi cũng không thể tin là mình dám nói ra câu này. Nhưng bất quá ban nãy tôi cũng nói ra thật tự nhiên.

Lan Lan đứng gần nhưng không để ý tới cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, cô ta nhón chân nhìn về phía bên kia, còn hích tay tôi nói:

“Mau xem mau xem, bắt đầu rồi, Đại sư kia có vẻ thật lợi hại nha! Wow, cháy rồi, lợi hại quá, ông ta biết phép thật sao?” 

Bên kia, đại sư bất quá cũng chỉ ném cái gì đó vô ngọn đèn cầy khiến nó bùng cháy lên. Tôi bĩu môi, còn kh ông bằng một góc Tông Thịnh đốt bùa tối qua.

Nhìn tới nhìn lui không có gì mới! Cũng có thể do chúng tôi không phải người trong nghề nên chẳng hiểu hắn đang làm gì, nhưng Tông Thịnh xem thật nghiêm túc.

Nhưng được vài phút, tôi nghe tiếng di động hắn reo, hắn nghe xong thì kéo tôi đi  ra ngoài.

Tôi không biết ất giáp gì bị hắn lôi đi, nhưng vẫn đi theo. Mà Lan Lan đang nắm áo tôi, cũng bị kéo ra theo.


Ra khỏi đám đông tôi mới hỏi: “Đi đâu vậy? sao gấp vậy? Không ở lại xem náo nhiệt sao?”

Lan Lan cũng nói lớn: Nếu các bạn đọc thấy dòng này, tức là các bạn đọc ở trang khác trang mà editor trực tiếp post lên. Bạn sẽ thấy truyện bị lặp và khó hiểu, bạn hãy vào facebook Meo_mup hoặc vào g~a~c~s~a~c~h~c~o~m xem nhé! Cảm ơn các bạn tiếp sức cho Editor!“Muốn đi đâu chứ? Đang chơi vui mà.”

Tông Thịnh nhìn Lan Lan còn đang nắm chặt góc áo tôi, chân mày cau chặt. Nhìn bộ dạng hắn chắc chỉ muốn hất tay cô ấy ra.

Lan Lan cũng không để ý, nhưng tay từ nắm góc áo tôi, chuyển sang khoác chặt tay tôi.

Tông Thịnh do dự rồi nói: “Lên xe, tôi chở hai người đi chỗ này.”

Thượng Tông Thịnh xe, Lan Lan hưng phấn mà hỏi: “hai người nói xem, đại sư kia có phải rất lợi hại không?”

“Cũng có vẻ” tôi đáp

Tông Thịnh không buồn nhìn về hai đứa tôi ở ghế sau mà nói: “Diễn chơi cho vui.”

“A!?” Lan Lan cùng tôi đều rất kinh ngạc. Vừa rồi những động tác người đó làm không khác gì trên TV.

Tông Thịnh tiếp tục nói: “Hiện tại không còn nhiều người tin vào pháp sự, cũng vì những kẻ lừa gạ như thế. Pháp khí là thật, động tác thì chỉ có biểu diễn. Làm như vậy chỉ hại mình mà thôi.”

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Tôi hỏi, nhưng hắn không trả lời mà đá mắt về phía Lan Lan.

Lúc này Lan Lan mới ý thức được mình không nên có mặt. “Tôi có phải không nên đi theo không?”

Theo hiểu biết của tôi với Tông Thịnh, hắn nói chuyện thật rất tổn thương người khác. Tôi còn sợ hắn sẽ nói thẳng là cô không nên đi cùng; dù cho hắn không có ác ý, nhưng cách nói sẽ khiến người ta buồn đó.


Nhưng Tông Thịnh đáp: “Không sao, cũng chẳng phải việc quan trọng gì, cô đi chơi cùng cũng được.”

Hắn nói là không phải việc quan trọng, nhưng mà thực sự lại là chuyện vô cùng quan trọng.

Hắn nói đưa chúngt ôi tới một hiệu cầm đồ rất nhỏ.

Khi chúng tôi tới nơi, một người trẻ tuổi đang nói chuyện cùng một người đàn ông lớn tuổi tròn trịa mập mạp. Nếu tôi không nhìn lầm, rõ ràng khi Tông Thịnh vào tiệm thì sắc mặt hắn liền thay đổi. Sau đó, hắn nhìn người đàn ông mập mạp nói: “Lý tiên sinh, chuyện về chiếc xe của ông, chúng ta sẽ nói chuyện vào lúc khác.

“A! Sao lại thế này a? Không phải kêu hôm nói sao? Ta mang tới rồi…”

Người trẻ tuổi căn bản mặc kệ những gì ông ta nói, trực tiếp đứng dậy đuổi ông ta ra ngoài.

Người đàn ông kia ôm tài liệu trong tay, còn nói này  nọ nhưng  người trẻ tuổi căn bản là không quan tâm, đẩy người ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.

Hắn thở dài một hơi rồi mới quay người lại n hìn chúng tôi. Làm vậy, thật giống như đang yêu cầu chúng tôi phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng và dũng cảm.

Tông Thịnh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không hiểu nổi. người ta vì hắn mà đuổi khách đi, chính là bỏ qua một cơ hộ ikiếm tiền, vậy mà vẫn không đối xử tử tế được hay sao?


Ông chủ tiệm đó tầm hơn hai mươi tuổi, không chênh lệch so với tôi và Tông Thịnh cho lắm. Anh ta mặc đồ thật thoải mái nhưng trông khá cũ. Việc đầu tiên anh ta làm là nới cà vạt

“Tông tiên sinh, anh chắc chắn muốn tài liệu đó? Tuy tôi có rồi, nhưng mà… hà hà… có một số việc đã qua rồi thì để cho qua đi, không phải sao? Cậu cũng biết, có những việc đã định sẵn, không phải…”

“Muốn thêm tiền à?” Tông Thịnh cắt ngang, người kia sửng sốt. “Không phải, không đòi tiền, chỉ là muốn khuyên nhủ cậu, nếu cậu đã xac định thì tôi đưa tài liệu cho.”

Anh ta đi tới bàn làm việc, trên bàn còn bày một tháp trầm hương rất đẹp, làm Lan Lan hoàn toàn mê mẩn.

Anh ta ngồi trước bàn làm việc, duỗi tay gõ lên bàn, tôi hỏi: “Không phải là tài liệu sao? Tài liệu đâu?”

Người trẻ tuổi nhìn tôi.

“Có những thông tin chỉ là truyền miệng, nên không có tài liệu đưa cậu. A đúng rồi, Tông Tiên sinh, cậu muốn tìm một người chết trong bê tông ở công trường Sa Ân đúng không, tên đầy đủ của gã là Vương Càn. Khi chết 48 tuổi. Lúc gã 20 đã phạm tội giết người, bị đi tù, vừa ra tù đã đi làm ở công trường đó. Nguyên nhân chết chưa rõ là do tự sát hay bị giết. Cảnh sát không điều tra được. Nhà hắn cũng không ai yêu cầu điều tra, nên án tử cứ thế bỏ qua. Người nhà hắn, tôi cũng đi hỏi thăm vài nơi, họ nói mẹ Vương Càn đã chết, mộ cũng chôn đại bên đường ở khu vực mộ hoang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận