Tiêu An Nhược năm nay vừa tròn 20 tuổi, tuần rồi cậu vừa nhận được giấy báo cậu đã đậu vào trường Đại học A, ngành kiến trúc xây dựng.
Nguyên nhân là do cha cậu là do cả ba đời nhà cậu điều làm về bất động sản, ban đầu cha cậu muốn cậu học bên quản lý nhưng sau đó cậu nghĩ so với việc đứng chỉ trỏ người khác cậu muốn người khác phải kính phục cậu về sự hiểu biết của bản thân hơn.
Thế là
Khi nhận được tin cậu đã đăng ký ngành kiến trúc xây dựng, cha của cậu cũng nổi trận lôi đình nhưng với sự giảng giải miệt mài của cậu cùng với nỗ lực của anh hai cậu cha cậu cũng không giận nhiều nữa, nhưng chung quy vẫn không vui vẻ gì mấy.
Anh hai Tiêu An Nhược tên là Tiêu Phong lớn hơn cậu tận mười hai tuổi, còn về phần mẹ cậu từ khi cậu có nhận thức đã không con hình bóng của bà xuất hiện nữa, cho nên từ nhỏ cậu được cha và anh hai rất cưng chiều.
Còn đối với mọi người tuy Tiêu An Nhược sinh ra là đã ngặm thìa vàng nhưng cậu chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cũng không a dua nịnh nọt, không thấy sang bắt quàng làm họ, lúc nào cũng hòa đồng với mọi người, kể cả bác lao công trong trường cũng biết mặt Tiêu An Nhược vì cậu từng giúp ông đưa con gái ông đi bệnh viện khi đứa bé bị ngất xỉu khi đến thăm ông.
Nhưng có một chuyện mà chỉ có Tiêu An Nhược biết và che giấu cho đến tận hai ngày trước cậu mới nói với một người khác là anh trai cậu, cậu có khả năng nhìn thấy hồn ma.
Chỉ là nhìn thấy, nghe được những gì họ nói nhưng cậu không thể chạm vào và những hồn ma đó cũng không chạm vào cậu được đôi khi những hồn ma đó sẽ nhờ cậu giúp chuyển lời cho người nhà, hay là nhờ kêu người nhà đốt xuống cho cái gì đó!
Khi nhận được yêu cầu giúp đỡ thông thường cậu sẽ không trực tiếp đến nhà và nói "Con trai đã chết của các người nhờ ta chuyển lời có thể đốt cho hắn một chiếc SmartPhone không? Cục gạch mấy người đốt xuống lần trước không có nhiều chức năng, rất chán", chắc cậu đã bị đưa vào viện tâm thần rất nhiều lần rồi, mà cậu sẽ viết những lời nhắn đó vào giấy sao đó bỏ trước thùng thư nhà bọn họ.
Khi thấy tờ giấy nhắn cho dù người bên trong nhà không xác định được mọi chuyện có thật không thì họ cũng sẽ làm theo yêu cầu này thôi! Con người mà, thà tin còn hơn là không!
Còn anh của cậu khi nghe cậu nói về chuyện này thì rất ngạc nhiên, anh còn nghĩ cậu đặt camera quay lén phản ứng của anh nữa cơ, nhưng khi cậu kêu hồn ma đứng bên cạnh viết tên mình lên giấy thì anh hai cậu trực tiếp ngất xỉu luôn, đến khi tỉnh dậy khuôn mặt cứng đơ mà hỏi "Người đó đi chưa!".
Cậu nói hồn ma đó đã đi rồi nhưng thật ra hồn ma ấy vẫn đang đứng bên cạnh anh cậu.
Cậu đã che giấu bí mật này rất lâu, lâu đến nỗi cậu không còn nhớ tại vì sao cậu lại có thể chấp nhận điều này như một điều hiển nhiên.
Có một điều rất lạ đó là từ ba năm trước có một hồn ma là một người phụ nữ nhìn khuôn mặt tuy không còn trẻ nhưng có thể nhìn ra khi còn sống bảo dưỡng rất tốt.
Cậu từng hỏi có phải bà ấy muốn cậu giúp gì hay không? Nhưng bà ấy điều xua tay không nói gì, và thế là ba năm qua bà ấy luôn đi theo sau cậu như thế.
Ban đầu cậu thật sự không quen khi có hồn ma cứ đi kè kè bên mình nhưng dần dần cậu không còn cảm thấy sự bất tiện đó nữa.
Vì sáng ngày hôm nay đáng lý ra cậu phải đến trường dự lễ khai giảng năm học mới, cậu chính thức trở thành sinh viên năm hai khoa kiến trúc, nhưng buổi sáng này thì đồng hồ báo thức ra sức kêu cậu thì ra sức ngủ và bỗng nhiên..
một quyển sách đáng lẽ ra đang nằm ngay ngắn trên kệ không biết vì sao đáp thẳng vào mặt cậu, cậu bật người dậy nhìn qua đồng hồ báo thức đã hoạt động hết công suất bên cạnh cùng khuôn mặt hồn ma người phụ nữ cậu mới chợt tỉnh ra.
Cấp tốc làm vệ sinh sau đó lại tăng tốc chạy ra cửa chỉ để lại một câu "Cám ơn!" cho bà rồi mất hút sau cánh cửa.
Chạy theo bóng người cậu xuống phòng khách người phụ nữ nở một nụ cười bất đắc dĩ nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập sự yêu thương.
Đôi mắt bà liếc ngang qua chiếc bàn trong phòng bếp thấy phần ăn sáng của Tiêu An Nhược còn nằm đó, bà bước tới gói hết tất cả vào một chiếc túi rồi chạy..
à không, bay theo con đường Tiêu An Nhược vừa đi đến trường cậu.
Tiêu An Nhược vừa bước đến cổng trường thì cũng vừa lúc bảo vệ đóng cánh cổng trường lại, đang dốc sức thở hồng hộc thì phía sau lưng cậu một bàn tay đập mạnh lên vai cậu, quay lại định cho thủ phạm một "trưởng" vào mồm thì khuôn mặt thiếu đòn của thằng bạn thân hiện ra – Lục Minh, nickname "Lục thiếu đòn".
"Mày làm tao hết hồn!" Tiêu An Nhược quay ra trách hắn, khuôn mặt hiện rõ chữ "bực bội".
"Đến trễ như vậy! Chắc buổi tối rất bận nhỉ?" Lục Minh tay vuốt vuốt cằm nhìn Tiêu An Nhược từ trên xuống dưới như đang đánh giá cậu.
Cái bộ dạng đủ điểm "thiếu đòn" luôn.
"Bận! Bận tìm mấy đứa như mày tẩn cho một trận đấy!" Tránh né "móng vuốt" lại muốn đập lần nữa lên vai cậu, đôi mắt Tiêu theo hướng đến nhà vệ sinh vì cậu nhận thấy hồn ma người phụ nữ đang lấp ló phía đó.
"Vậy thì mày uổng công rồi, buổi tối mấy đứa như tao ít ra đường lắm, chỉ ở trên giường thôi, ha ha ha!" Lục Minh liếm môi, đùa giỡn Tiêu An Nhược, vì hắn biết Tiêu An Nhược đến giờ vẫn là một xử nam.
"Đúng.
Đúng, mày rất hay, mong mày sẽ không tận lực mà tinh tẫn thân vong, anh đây không có mặt mũi nào mà đi nhận xác mày đâu?" Nói xong cũng không đợi Lục Minh phản ứng, Tiêu An Nhược bước nhanh về hướng hồn ma người phụ nữ.
"Ê, không vào lớp à?" Lục Minh gọi với theo bước chân Tiêu An Nhược.
"Chừa chỗ cho tao."
Lục Minh chỉ kịp nghe được câu nói đó của Tiêu An Nhược còn không cho hắn từ chối đã không thấy người đâu.
Lục Minh cũng chỉ "Hừ" một tiếng rồi bỏ đi, vì hắn cũng còn xa lạ gì với cách đối đãi của Tiêu An Nhược dành cho hắn chứ.
Và, con người nếu biết những câu nói của mình có thể dẫn đến một kết cục không mong đợi như thế nào chắc chắn họ sẽ tình nguyện không nói chuyện, nhưng trên đời còn tồn tại hai chữ "hối hận" thì những chuyện không mong đợi vẫn sẽ là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn cứ tiếp diễn mà thôi!.