Tin tức Lâm Vọng bị bắt hơn thế nữa còn dính líu đến cái chết của cháu mình nhanh chóng lan rộng, Lâm thị cũng bị các cổ đông nghi hoặc về tính minh bạch.
Ngay lúc Lâm Di Nguyên tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, Tiêu thị lại liên hệ với ông muốn đàm phán về việc đầu tư trở thành cổ đông của công ty, hơn thế còn đảm bảo ông vẫn giữ được chức chủ tịch.
Khi ông hỏi lý do bên phía Tiêu Phong chỉ nói:
"Có người"thổi gió bên tai"Tiêu tổng, hơn nữa còn thổi thành công!"
Lâm Di Nguyên mới đầu còn nghi hoặc nhưng khi nghe người bên kia thẳng thắn nói như vậy, lần này Lâm Di Nguyên lại không nghi kỵ gì nữa.
Bởi ông biết người đó là ai? Con trai ông có một người bằng hữu thật tốt!
* * *
Ở một nơi nào đó...
"Lâm Vọng bị bắt rồi! Theo em điều tra thì bên cảnh sát đã nắm được đầy đủ chứng cứ khởi tố hắn.
Tên đó qua kém cỏi, để lại một mối hậu hoạn to lớn như thế mà không diệt trừ.
Lâm Vọng chắc sẽ phải xé ít nhất cũng hai mươi cuốn lịch đấy!"
Một cậu thiếu niên ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay lật lật mớ tài liệu trên bàn, giọng điệu lười biếng thuật lại sự việc.
Người đối diện thì "âm khí bủa vây", người nào lần đầu gặp chắc chắn sẽ đánh giá anh là một người khó gần.
Trên người anh tỏa ra hương vị của một "sát thủ giết người tàn bạo".
Tay anh nhẹ nhàng để tách cà phê trên tay xuống, mặt không đổi sắc nhìn vào tài liệu.
"Thứ vô dụng đó, không còn nên chuyện mà còn làm hỏng chuyện của anh.
Em xử lý một chút, để hắn một khi bước vào cánh cửa ngục thì không có ngày ra."
Có lẽ Lâm Di Nguyên sẽ còn nể tình anh em, hai mươi hay ba mươi năm sau đi nữa, ông cũng sẽ chiếu cố Lâm Vọng khi hắn mãn hạn tù.
Nhưng đối với người đàn ông này, một khi anh đã mở miệng có lẽ Lâm Vọng sẽ không biết kết cục bi thương nào dành cho hắn.
"Anh có biết người giúp cảnh sát điều tra việc này là ai không? Đừng ngạc nhiên nha."
"Là ai?"
"Tiêu nhị thiếu gia, Tiêu An Nhược."
Người đàn ông khi nghe nói đên cái tên này cũng có chút ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ ban đầu.
"Cậu ta thì liên quan gì đến chuyện này?"
"Em cũng không biết từ đâu, cậu ta có được manh mối về nơi ẩn náu của bọn bắt cóc.
Nghe đâu cũng bị thương trong lần vây bắt, đang điều trị tại bệnh viện X.
Sếp Triệu lừng danh của sở cảnh sát tự mình coi chừng luôn, từ hôm qua tới nay chưa rời nửa bước." Thu thập tin tức cũng là một trong những biệt tài của thiếu niên, kể cả những tin tức không cần thiết, không ai quan tâm cậu cũng sẽ điều tra được.
Đó cũng là một thử thách cho anh khi đọc báo cáo của cậu.
"Thú vị, một cậu thiếu niên gan dạ, điều tra về cậu ta một chút, có lẽ đó là người anh cần."
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cả hai không nhìn nhau nhưng đồng thời im lặng mắt đưa về cánh cửa.
Một cậu thiếu niên từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một mâm trái cây, khó nhọc đẩy cửa chen vào.
Người đàn ông bước đến đỡ mâm trái cây cho cậu, tay còn lại dắt cậu ngồi xuống ghế.
Cậu thiếu niên như vừa chạy bộ một khoảng đường dài, gấp gáp thở lấy thở để, người đàn ông bên cạnh vuốt lưng giúp cậu điều hòa hơi thở.
Cậu thiếu niên bên kia, mở ra hộc tủ bên cạnh lấy ra một lọ thuốc đổ ra hai viên đưa cho thiếu niên yếu nhược.
"Y Ân, có phải anh lại vừa đùa giỡn với Lucky không?" Lucky là một loài chó săn, rất linh hoạt, mỗi khi thấy Y Ân nó điều chạy đến cắn áo cậu kéo đi, Y Ân rất thích nó nhất định sẽ chạy giỡn đến mệt với nó.
Thế là mọi chuyện sẽ như vầy!
"Hi Triệt, ngày mai đem Lucky đến trại huấn luyện."
Đây là câu nói mỗi khi anh thấy Y Ân bị con chó đáng chết đó đùa giỡn như thế.
Và sau đó sẽ là Y Ân "Đừng mà!"
Và tất nhiên người đàn ông sẽ không cưỡng lại được và "Một lần này thôi đấy! Lần sau anh sẽ mang nó đến trại huấn luyện."
Cuộc nói chuyện về Lucky kết thúc, phần thắng đương nhiên thuộc về Y Ân.
"Em biết tình trạng cơ thể mình, tại sao lúc nào cũng bất cẩn như thế, em chán ghét anh rồi không muốn ở bên cạnh anh nữa sao?" Người đàn ông tỏ vẻ ủy khuất, hình tượng khác xa sự lạnh lùng khi nãy.
Có lẽ chỉ ở trước mặt Y An anh mới làm ra được dáng vẻ đó, cho dù là em trai anh – Vương Hi Triệt cũng không khiến anh thay đổi bao nhiêu.
"Em xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa.
Ngày mai được đến trường học khiến em cảm thấy rất vui vẻ nên đùa với nó một chút."
Bầu không khí này...Vương Hi Triệt bên kia thấy không ổn chút nào đối với loại cẩu độc thân như anh, thật là ngộ độc mà! Hai người này phát cẩu lương đầy miệng cậu rồi!
"Hi Hòa, Y Ân, em về phòng trước, ngày mai em cũng phải đến trường."
"Được! Rất biết điều." Vương Hi Hòa để lại cho đứa em một vết thương sâu rồi ngoảnh mặt không lo nữa.
"Hai người các người chống mắt lên mà xem, khi nào em có người yêu nhất định sẽ đến trước mặt hai người show ân ái chết hai người." Nói xong Vương Hi Triệt túc giận rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn lườm cháy mặt Vương Hi Hòa.
Không còn bóng đèn kia, Vương Hi Hòa ôm lấy Y Ân đặt cậu ngồi trên chân anh.
Y Ân cũng phối hợp hai tay vòng lấy cổ anh, đây là tư thế quen thuộc của hai người.
"Ngày mai đến trường phải nhớ không được đùa giỡn với đám con nít ranh trong lớp, không được để ai đụng chạm qua mức, đặc biệt không được cười với khác, có chuyện gì phải đến phòng giáo viên tìm anh hoặc gọi điện thoai cho anh, có nghe không?"
"Em là đi học, chứ đâu có đi cải tạo nhân cách, anh kêu em không được làm những thứ bình thường mà mọi người hay làm, em sẽ bị tẩy chay đó!"
"Vậy...Vậy hạn chế."
"Ký túc xá!"
"Anh đã nói sẽ không bàn về vấn đề này nữa mà!"
"Được rồi! Đi ăn cơm đi, em đói bụng, hôm nay dì Lan làm thịt sườn rất ngon." Không muốn làm anh mất hứng Y Ân chuyển chủ đề sang chuyện khác, chỉ cần nói đói bụng Vương Hi Hòa sẽ lập tức đưa cậu đi ăn, mà không suy nghĩ gì đến chuyện trước đó, vì từ khi xác định Y Ân là một nửa cuộc đời của mình.
Vương Hi Hòa còn có thêm một mục tiêu mới là "phải vỗ béo Y Ân".
* * *
Tác giả: Một cặp đôi mới đã xuất hiện, có ai thấy cái tên Vương Hi Hòa quen quen không? Cặp mới mình rất tâm đắc đương nhiên sẽ không bằng cặp chính, nhưng em thụ của cặp phụ là một nhân vật mình rất yêu thích, chắc chắn hình ảnh của em nó mình nhất định chăm chúc kỹ lưỡng, ha ha ha.
Ban đầu anh công của cặp phụ sẽ hơi ác xíu, nhưng sau đó mọi chuyện sẽ điều có lý do của nó, mọi người đừng vội nhé, tội anh lắm!
Cuối cùng "Sống trên đời, thật ra chi cầu tìm được một nửa chân ái của mình thôi!".