Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi FULL


Tình hình tại Sở cảnh sát bình thường hơn so với những gì Tiêu An Nhược nghĩ, khi cậu đến Tiêu Phong đương nhiên đang ngồi với Tằng Vũ, Triệu Kỳ Nhiễm đang giải thích cũng như phân tích lại những chứng cứ mà bọn họ nắm được cho Lý Đống cũng những người còn lại.
Hỏi: "Tại sao Lý Đống lại ngồi ở vị trí đó trong khi Tằng Vũ đang ở đây?"
Đồng chí cảnh sát xếp ghế: "Vì chỗ đó không đặt song song hai cái ghế được!"
Những bằng chứng A Lương đưa cho Tiêu An Nhược bao gồm một bản giấy tờ mua bán vũ khí có con dấu của Tiêu Viễn Trì, giấy tờ liên quan đến những cuộc thí nghiệm "trong bóng tối", trong đó còn có một bản thỏa thuận về việc sau khi việc nghiên cứu thành công những "sản phẩm chất lượng" sẽ được chia theo hình thức sáu bốn, Tiêu Viễn Trì nhận phần ít.
Những nghiên cứu "trong bóng tối" đó sau khi được những người có kiến thức xác nhận đã biết được ý đồ của Tiêu Viễn Trì.

Hắn muốn tạo ra những cổ máy hình người, những "sản phẩm chất lượng" là những người sẽ hoàn toàn mất đi những cảm xúc của một con người: không còn thấy đau đớn, không có tình cảm, họ chỉ có một, chính là sức mạnh.
Nếu nói đến những người này thì chính là, chỉ cần còn cử động được ngón tay, họ sẽ vẫn tiếp tục giết người.

Đó chính là ý niệm được cài cắm vào đầu họ!
Nhưng theo ghi chép tài liệu này đã được lưu giữ hơn một năm trước nên hiện tại có lẽ chỉ có Tiêu Viễn Trì biết nghiên cứu đã thành công hay chưa, mà có lẽ là còn một người nữa.

"Điều quan trọng bây giờ là về khu căn cứ kia, chúng ta phải trong thời gian sớm nhất tìm được nơi đó, nếu để bọn họ có sự chuẩn bị trước công sức của chúng ta coi như vô ích." Lý Đống suy nghĩ trong giây lát như chợt nhớ điều gì, quay sang đám người Quảng Nguyên, "Nói với đám người bên phòng tạm giam, dùng lý do gì đó không cho ai đến gặp Tiêu Viễn Trì!"
Cách suy nghĩ của Lý Đống đương nhiên mọi người điều hiểu rõ, tuy bên cảnh sát dường như đang chiếm lợi thế khi có trong tay một lượng lớn bằng chứng hữu hiệu, nhưng nó chung quy chỉ là những tờ giấy, bọn người Tiêu Viễn Trì có hàng ngàn cách biến nó thành những tờ giấy A4 vô nghĩa.

Cái bọn họ cần bây giờ chính là nhân chứng và hơn hết chính là "một mẻ lưới", tóm gọn đám người kia.
Cuộc họp kết thúc trong sự bế tắc của mọi người, ai cũng có hướng suy nghĩ riêng của bản thân nhưng nó chỉ tóm gọn lại là vẫn bế tắc mà thôi.

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, Quảng Nguyên theo lời Lý Đống đi thông báo mệnh lệnh, Tằng Vũ ngồi lại phòng họp với Tiêu Phong, chỉ là muốn ngồi lại chút thôi.

Lý Đống sau khi mọi người ra ngoài bước xuống chỗ Tằng Vũ, theo "lý thuyết" Lý Đống phải viết báo cáo lại cho Tằng Vũ vì xét theo luật, hiện Tằng Vũ là người có quyền lớn nhất ở đây!
"Anh có kế hoạch gì cho chuyện này không? Nếu Vương Văn Thức không làm theo những gì anh suy đoán thì sao? Anh có kế hoạch B rồi chứ?"
"Không, tôi chỉ có một kế hoạch cho tất cả mọi chuyện mà thôi! Mọi chuyện sẽ ổn, nếu nó lệch hướng, đơn giản chỉ là sửa lại mọi chuyện mà thôi."
Tằng Vũ là như thế, ai từng tiếp xúc với anh điều biết anh có một sự tự tin rất "đáng ghét", nhưng "đáng ghét" hơn cả là nó luôn xảy ra theo đúng như những gì anh sắp đặt.

Đôi khi chính vì thế anh lại tạo cho người xung quanh cảm giác an toàn vì họ tin rằng trong mọi tình huống anh nhất định sẽ khống chế được.
Chỉ sau ba phút rời khỏi Quảng Nguyên quay trở lại với sắc mặt không được tốt, phía sau còn có cả Triệu Kỳ Nhiễm cùng Tiêu An Nhược.

Tiêu Phong nhìn thấy Tiêu An Nhược thì lập tức đứng dậy bước đến bên cạnh cậu mà không hề nhìn thấy sắc mặt đen lại của Tằng Vũ, để ý đến hoàn cảnh anh chỉ biết tự kiềm lòng lại không bổ nhào về phía hai anh em nhà họ Tiêu.
Lý Đống ngồi xuống một cái ghế gần đó, ngước mặt hỏi ba người hớt hải chạy đến kia: "Chuyện gì mà hấp tấp vậy?"
Quảng Nguyên vừa thở vừa nói: "Có người đã đến thăm Tiêu Viễn Trì, do không được nói trước nên đã cho bọn họ vào!"
"Bọn họ gồm những ai?" Tằng Vũ phía bên kia lên tiếng hỏi.
"Là luật sư và...Tiêu phu nhân." Vừa nói cậu vừa liếc nhìn hai anh em Tiêu gia.

"Tiêu phu nhân? Tôi không hề biết mẹ tôi đã sống lại rồi đấy! Hay là trùng sinh?!" Tiêu Phong không nhịn được cười nhạo.
Tằng Vũ nghe Tiêu Phong nói cũng phụ họa thêm một tràn cười, gõ gõ ngón tay theo nhịp, điều này cho thấy bước đầu kế hoạch đã vào điểm xuất phát, tiếp theo đây phải coi đám người bên bệnh viện thể hiện rồi.
Nói đôi ba câu, Tiêu Phong tách khỏi Tằng Vũ rời khỏi Sở cảnh sát cùng Tiêu An Nhược, Triệu Kỳ Nhiễm tuy có nhiều chuyện muốn nói với cậu nhưng anh cũng biết có lẽ sau mọi chuyện hai người họ cần có không gian riêng nhiều hơn.
Tưởng đâu không có Tiêu Phong bên cạnh, Tằng Vũ sẽ trở nên mất khống chế, không ngờ anh thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, không còn là "Tằng thê nô" nữa mà chuyển sang "Tằng chỉ huy".

Tằng Vũ một mặt phân phó nhiệm vụ tại Sở cảnh sát sau đó một đường đi đến bệnh viện, anh cũng muốn kế hoạch của mình sẽ tiến triển như thế nào mà!
.............
Tiêu Phong và Tiêu An Nhược trở lại Tiêu gia, bên trong đã được người làm bọn họ gọi quay trở lại dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà ở phòng khách đã được thay bằng một tấm thảm nhưng mới, một dấu vết nho nhỏ cũng không còn dường như ngôi nhà đã được quay ngược thời gian lại trước khi mọi chuyện xảy ra.

Nhưng nó không quay ngược lại được...ký ức của con người, cả hai đồng nhất bước đến phòng của Tiêu Viễn Trì.
Căn phòng vẫn như xưa, là nơi mà một người đàn ông vì thương nhớ người vợ đã mất mà trưng bày rất nhiều hình ảnh của bà, là nơi ông ta từng tự nhốt bản thân lại vì không vượt qua được sự đau thương khắc cốt kia.

Thật nực cười! Tiêu An Nhược vẫn đang tự hỏi không biết khi nhìn vào khung cảnh này tâm trạng của ông ta sẽ như thế nào? Nhưng qua cách nói kia, có lẽ là sự tự mãn!
Cái Tiêu Phong chú ý hơn cả là bố cục căn phòng, anh có nghe Tằng Vũ nói, khi con người ta muốn che giấu một chuyện gì đó, thường họ sẽ để ở những nói mà người khác không thể nào nghĩ đến được, đó sẽ là nơi họ dành nhiều thời gian nhất.


Sau khi giao lại toàn bộ quyền hành tại công ty cho Tiêu Phong, phần lớn thời gian của Tiêu Viễn Trì là ở Tiêu gia.

Tiêu Phong đã thoáng chốc có suy nghĩ, có lẽ nào căn cứ của tổ chức sẽ nằm ở đây hay không?
Có lẽ là không! Nhưng ai biết được chứ, Tiêu Phong có lẽ chưa bao giờ suy nghĩ bản thân sẽ nằm trong tình huống thế này mà, nên ai sẽ biết điều gì sẽ xảy ra?
Và...câu trả lời đã có sau khi Tiêu An Nhược vô tình chạm vào một mô hình trên bàn.

Không hiểu sao nhưng có lẽ do bị vướn gì đó, cậu ra sức xê dịch qua lại cho đến khi tủ sách bên phía Tiêu Phong đưa ra một khe hở, phía sau đó là cả một "không gian" theo nghĩa đen.
Vì có nhiều sự việc đã xảy ra, cả hai đều theo phản xạ lấy điện thoại ra, hai người nhìn nhau trong giây lát.

Tiêu An Nhược hiểu ra bỏ điện thoại xuống, vì người Tiêu Phong gọi có quyền lớn hơn.
"Anh mang người đến Tiêu gia đi, ở đây hình như có gì đó?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận