Tiêu An Nhược hẹn Lục Minh đến một nhà hàng có phòng riêng, vì cậu nghĩ cuộc nói chuyện chắn chắc không bình thường đến nỗi có thể ngồi ở một nơi nhộn nhịp như thế! Vì cuộc hẹn là vào buổi chiều, sáng hôm đó Tiêu An Nhược dưới sự giúp đỡ của Tiêu Phong cùng bác Phúc nhanh chóng chuyển đồ đạt đến ký túc xá.
Ký túc xá trong Đại học A có thể nói là có tiếng nhất trong khu vực vì sự hiện đại của nó, là một không gian không nhỏ nhưng với sức chứa hai người thì không còn bao nhiêu.
Khi đến bên trong đã có người, ồn ào chuyển đồ vài phút, Tiêu Phong phải đến công ty nên ra hiệu cho cậu phải biết chăm sóc bản thân rồi rời khỏi đó, bác Phúc thì lưỡng lự..
chung quy đây cũng là lần đầu tiên Tiêu nhị thiếu gia dọn ra ngoài ở, nhưng với sự đảm bảo 200% của cậu, bác Phúc cũng phải rời khỏi đó.
Việc người tay xách tay bưng đến tận nơi cho cậu rước không phải ít ánh mắt muốn gây phiền toái.
"Tiểu thiếu gia nếu không quen thì không nên thoát ly ra ngoài, chịu cực không được lại khóc đòi mẹ!" Người lên tiếng là một thanh niên có vóc người tầm thước, nhìn qua cứ như dân chuyên bóng rổ, hai tay khệ nệ sắp xếp đồ đạc mồ hôi mồ kê cũng thi nhau lăn xuống.
Có thể đánh giá ban đầu là một người quen chịu khó!
"Mẹ sao? Đòi mẹ thì chắc không đâu! Bia mộ cũng xanh cỏ rồi, nếu cậu muốn tôi có thể dẫn cậu đến đó.
Với lại...Cậu không nên có thái độ đó với tôi làm như đang sống ở thế kỷ 19 sau, còn ba cái chiêu giễu cợt rẻ tiền đó! "Tiêu nhị thiếu gia đương nhiên không chịu thua, đi bên" Lục thiếu đòn "bao lâu không phải chỉ để mua vui.
" Cũng mạnh miệng đấy! Tôi coi cậu có thể chịu được bao lâu! "
" Cảm ơn đã quan tâm.
"
Nói xong câu đó Tiêu An Nhược cũng quay lại giường của cậu, nói thì mạnh miệng thế thôi nhưng nhìn thấy đống hành lý này cậu bí mật thở dài một hơi.
Chưa được đâu vào đâu thì Lục Minh đã tìm đến cửa, tuy không cùng phòng nhưng hai người cũng không cách xa nhau bao nhiêu.
Lục Minh thì đã chuyển đến ký túc xá từ hôm qua nên sẵn tiện đến đón Tiêu An Nhược, cả hai sẽ cùng đến gặp anh họ hắn.
Vừa bước vào thì thấy mớ hỗn độn trên giường Tiêu An Nhược, biết ngay là cậu không thể làm ba cái công tác này được mà.
Lục Minh xoắn tay áo lên hỗ trợ Tiêu An Nhược một phen, thanh niên khó chịu – Triệu Lâm Nhữ thấy thế cũng bĩu môi khinh thường
" Đúng là công tử! "
Và Lục Minh đã nghe thấy!
" Mày mới nói gì đấy? "
" Có liên quan đến mày, mày là ba nó à! "Triệu Lâm Nhữ đương nhiên không chịu thua.
" Mày không biết sao? Tiêu An Nhược là con trai tao đó! Mày có giỏi kiếm chuyện với nó thì đừng trách nước biển sao lại mặn! "Vậy ai nói Lục Minh sẽ chịu thiệt.
" Cái lũ điên! "Nói xong Triệu Lâm Nhữ cũng mở cửa bước ra ngoài, Lục Minh có ý đuổi theo nói cho ra lẽ nhưng bị Tiêu An Nhược giữ lại, dẫu sao đây cũng là ngày đầu tiên cậu chuyển đến.
Lục Minh thấy Tiêu An Nhược không có ý là lớn chuyện cũng cho qua, thấy cũng tới giờ hai người lụp cụp cũng rời khỏi đó.
Vừa ra khỏi ký túc xá chưa được 100m Lục Minh lại không nhịn được chửi thề vài câu
" Khi nãy mày cản tao làm gì? Để tao tẩn cho nó một trận cho nó chừa.
"
" Lần sau cho mày tẩn được chưa? Hôm nay bận mà! "
Về mảng kiếm chuyện thì ai có thể hơn Lục Minh chứ! Tiêu An Nhược cũng chịu thua hắn, qua loa vài câu lại ra hiệu cho Lâm Di Hòa đứng phía sau đi theo.
Nhưng khi quay lại nhìn Lâm Di Hòa thì lại bắt gặp được ánh mắt có chút nuối tiếc của y, lúc này Tiêu An Nhược mới thấy mình có phần thiểu năng, sau lại đưa hắn đến Đại học A chứ? Đây là nơi y bị bắt và sau đó bị giết hại dã man, đây cũng là nơi chắc hẳn y đã ấp ủ về một tương lai tươi sáng phía trước.
Ngay lúc Lục Minh không chú ý Tiêu An Nhược lùi lại phía sau vài bước, Lâm Di Hòa bị tiếng gọi của Tiêu An Nhược đả động mới biết bản thân đã thất thần bao lâu.
Tiêu An Nhược nói nhỏ" Đi thôi! "Rồi đuổi theo Lục Minh, trong lòng thầm nghĩ" Nhân sinh thật sự đáng giá ", cứ như Lâm Di Hòa chỉ mới ba bốn ngày trước y còn có cả một bản kế hoạch dài cho bốn năm Đại học tại đây, nhưng ai ngờ còn chưa làm được gì thì mọi chuyện đã đến hồi kết!
Địa điểm gặp gỡ là một nhà hàng Tiêu An Nhược rất quen thuộc, chủ nhà hàng nghe nói cậu đặt phòng riêng đã chuẩn bị cho cậu một căn phòng rất sang trọng.
Khi Lục Minh cùng Tiêu An Nhược xuống xe thì vừa lúc bắt gặp anh họ của Lục Minh cũng vừa xuống xe, nhìn lại đồng hồ trên tay Tiêu An Nhược thầm nghĩ" Thật là người có quy tắc, đến hẹn gặp mặt cũng đúng từng phút như thế! "Trên đồng hồ điểm nhẹ 14 giờ đúng.
Lần gặp mặt đầu tiên của cả hai là không một bữa tiệc nhỏ của hai nhà, đương nhiên cả hai người họ không có ấn tượng chút nào về đối phương, chỉ là ngành nghề của anh họ Lục Minh có hơi nổi bật giữa một đám người kinh doanh nên làm cho Tiêu An Nhược có chút gợi nhớ!
Cả ba được dắt đến một căn phòng sâu bên trong, sau khi món ăn được đem lên, Tiêu An Nhược yêu cầu không làm phiền, thế là người phục vụ hay kể cả chủ nhà hàng quấn quýt phía sau Tiêu An Nhược cũng đồng thời tránh mặt, không khí trong phòng thoát chốc im lặng, không ai biết phải mở miệng như thế nào.
" Nghe Lục Minh nói cậu tìm tôi! "Người lên tiếng tên đầy đủ là Triệu Kỳ Nhiễm, là một tinh anh của lực lượng của cảnh sát, giống như Lục gia hay Tiêu gia, Triệu gia cũng là một gia tộc chuyên về kinh doanh nhưng về mảng máy móc chăm sóc sức khỏe.
Triệu Kỳ Nhiễm từ nhỏ được dự sẽ là người thừa kế sự nghiệp kinh doanh của Triệu gia nhưng không ngờ vào một ngày đẹp trời một tia sét đánh thẳng vào tai của Triệu phụ cùng Triệu mẫu" Con muốn trở thành cảnh sát, đã đăng ký rồi, đậu rồi, mai sẽ bắt đầu học kỳ! "
Đương nhiên là hai người Triệu phụ Triệu mẫu điều đứng hình mất năm giây rồi, nhưng biết con trai từ xưa đến nay một khi đã quyết sẽ không thay đổi được, con trai út cũng theo nói to nói nhỏ khuyên nhủ hai người, không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ, đệ đệ trong lúc này đưa một ngón cái cho anh.
" Mọi chuyện là như thế này!".