Hapi bước vào trong nắm lấy tay người thanh niên, dắt cậu ta lại sofa bên cạnh ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho tên đi phía sau Tiêu An Nhược.
Không cần hỏi cũng biết, cậu làm gì có diễm phúc được ngồi sofa cơ chứ, nhất định là đem đến một căn phòng nào đó vừa hôi hám vừa bẩn thỉu rồi.
Đây lại là làm sao? Chiếc nệm cao su bồng bềnh kia, máy lạnh mới toanh đang ra sức thể hiện năng lực, có cả nhà vệ sinh riêng.
Đây là gì? Ban công bao đẹp sao?
"Anh có chắc là bản thân đã đưa tôi đến đúng chỗ không?" Tiêu An Nhược khó hiểu quay sang nhìn người đàn ông.
"Vậy cậu muốn đến chỗ như thế nào?"
"Chí ít cũng là một nơi có phần hơi bẩn, hơi hôi, điều kiện thiếu thốn một chút, không phải nên là như vậy sao?"
Đến cả điều này cũng cần mình phải nói? Tiêu An Nhược bỗng nhiên có phần hơi thán phục đối với bản thân, hình như bản thân còn có kinh nghiệm bắt cóc hơn thì phải.
"Chị Hapi đã nói, chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi là được.
Còn nếu cậu không thích nơi này, tôi cũng không phiền chuẩn bị cho cậu một nơi giống như cậu miêu tả.
Hơn nữa, không cần phải áp dụng những hình thức bắt cóc trên phim ảnh đối với chúng tôi.
Tiêu thiếu gia đây, nên bớt suy diễn lại!" Nói xong không thèm để ý đến đôi mắt đang trợn trừng của cậu, quay lưng rời đi.
Sau khi người kia rời khỏi, Tiêu An Nhược theo thói quen vặn lấy tay nắm cửa, phát hiện người kia vậy mà lại không khóa cửa.
Tiêu An Nhược bước tới chiếc giường êm ái kia nằm vật xuống, trong đầu len lỏi nhiều suy nghĩ.
Kỳ Nhiễm không tìm thấy cậu thì làm sao? Khi nãy lên xe điện thoại đã bị tên kia lấy mất rồi, hiện tại cậu mới chính thức cảm nhận được thế nào là không biết phải làm sao.
Lúc trước, cho dù phải rơi vào không ít tình huống nguy hiểm, tuy nhiên bên cạnh cậu lúc nào cũng có "người" hỗ trợ.
Hiện tại mới chính là lực bất tòng tâm đây!
........
Đã một khoảng cách xa như thế, nhưng Triệu Kỳ Nhiễm vẫn không thấy tung tích chiếc xe kia đâu.
Tình huống xấu nhất mà anh dự liệu có lẽ đã chính xác rồi, bọn họ có lẽ không ngu ngốc đến mức sử dụng chiếc xe nổi bật như thế.
Nếu không thì...
"Anh có nghĩ biển số xe kia là giả không?" Lư Minh ngồi bên cạnh cũng gấp muốn chết.
Thông tin là hắn cung cấp, nhưng hiện tại cái kính chiếu hậu còn không thấy chứ đừng nói đến xe.
"Cũng có lẽ là thế...hoặc có lẽ bọn họ đã đến căn cứ của mình rồi."
"Căn cứ?"
"Cậu không cảm thấy nếu so với một căn nhà hoang hay một nơi nào đó ở ngoại ô, quãng đường đến đó vừa xa lại mất thời gian.
Nếu người có đầu óc, khi biết mình bị bắt nhất định tìm mọi cách để thoát ra hoặc để lại ám hiệu dọc đường.
Khả năng xảy ra tình huống ngoài dự kiến rất cao.
Nhưng ngược lại, nếu là một nơi nào đó ở trong thành phố, thậm chí là một khu dân cư đi nữa, ai sẽ đoán ra được chứ, phải không?"
Lư Minh không phản biện gì được, chỉ có thể gật gù theo sự phân tích của anh.
Chiếc xe dừng lại gần một sân vận động gần đó, Triệu Kỳ Nhiễm bước ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho Tằng Vũ.
Bên kia Tằng Vũ sau khi nghe được những lời Lư Minh nói thông qua điện thoại của Triệu Kỳ Nhiễm, lập tức cho người điều tra ngay thông tin biển số xe kia.
Nhưng đúng như dự đoán, biển số đó là giả!
Tằng Vũ phân cho một nhóm đến trường học Tiêu An Nhược, xem lại camera giám sát và xác định con đường chiếc xe rời khỏi.
Sau khi xác nhận xong, đội định vị bắt đầu rà soát hướng đi của đám người kia.
Chiếc xe mất dấu từ đoạn đường mười sáu, chính là nơi Triệu Kỳ Nhiễm vừa dừng xe.
Nhưng điều đó cũng không giúp gì được, hơn 3km đổ lại tuy nói là không nhiều, nhưng hẻm hóc thì không thiếu.
Cho dù bọn họ tìm được chiếc xe đi nữa, đám người kia hai chân lành lặn tội gì không đi bộ.
Còn mấy khu chung cư cao cấp nữa, thậm chí một nhà dân bình thường cũng bắt đầu nằm trong danh sách, khó càng thêm khó.
Tằng Vũ bên kia bắt máy, nói: "Tôi sẽ cho người đến đó giúp đỡ việc tìm kiếm, nhưng phương án đó có lẽ không khả thi.
Điều chúng ta cần chờ đợi bây giờ, chính là một cuộc điện thoại."
Đúng vậy! Cho dù mục đích của Hapi có là gì đi nữa, Tiêu An Nhược bị bắt đi với vai trò là con tin đã nói lên mọi chuyện, cô ả muốn thương lượng.
Mà đã có chuyện muốn trao đổi, đương nhiên sẽ gọi điện thoại đến chứ không lẽ nhờ chuyển phát hay đợi bồ câu mang thư.
Cúp máy được một lúc lâu, Tằng Vũ từ xa chạy xe đến.
"Anh cũng đến?"
"Ngồi một chỗ tôi cũng thấy không yên, hơn nữa, tôi có người còn phải ăn nói."
Vừa dứt lời thì điện thoại Triệu Kỳ Nhiễm vang lên, người gọi hiển thị là Tiêu An Nhược.
Cả hai người nhìn nhau, sau ba hồi chuông thì Triệu Kỳ Nhiễm nhấn chấp nhận.
"Sếp Triệu có lẽ đã hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra rồi phải không?"
"Vậy điều cô muốn trao đổi là gì?"
"Tốt lắm! Tôi chỉ nói một lần, mang Tiêu Viễn Trì đến thì tôi sẽ thả người.
Sau khi các người thương lượng xong thì gọi lại số này, tôi sẽ thông báo địa chỉ trao đổi." Nói xong Hapi không định cho Triệu Kỳ Nhiễm thời gian phản ứng, định cúp máy thì bị giọng nói bên kia ngăn lại.
"Không cần, chúng tôi đồng ý!" Tằng Vũ đứng bên cạnh cũng nghe được mọi chuyện, đứng ở vị trí là người có quyền cao nhất ở Sở cảnh sát của tỉnh A trong thời điểm hiện tại.
Anh hoàn toàn có quyền làm như thế!.