"Đậu má?! Cái quần què gì dẫy?" Hoắc Hòa mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đập vào mắt là một gương mặt lớn, cậu theo bản năng giơ tay tát một phát.
Chư Dụ bị đánh lệch sang một bên, cảm giác nửa bên mặt đều tê dại, nhưng hắn cũng không để ý đau đớn trên mặt, vội vàng kéo rèm giường ra, "A Hòa, là mình."
Hoắc Hòa ngồi dậy, nhìn kỹ nhưng lại không có ấn tượng, cậu dời tầm mắt đến tai trái của hắn cũng không thấy gì, rồi lại dời sang tai phải thì nhìn thấy khuyên tai trên dái tai, do dự một chút mới mở miệng nói: "Chư Dụ?"
Chư Dụ đặc biệt chú ý tới động tác của Hoắc Hòa, đương nhiên sẽ không bỏ qua tầm mắt của cậu, suy đoán trong lòng mơ hồ trở thành sự thật, niềm vui sướng ngập tràn dâng lên trong tim.
Ngày hôm qua A Hòa không phải cố ý không nhận ra hắn!
Là do hắn không tốt, không đeo khuyên tai nên đã khiến A Hòa không nhận ra được.
Chư Dụ vội vàng nói: "Là mình, A Hòa, xin lỗi đã làm cậu sợ."
"Sao cậu lại ở đây?" Hoắc Hòa bực bội nhíu mày, cậu ghét nhất là sau khi chia tay còn bị người ta bám lấy.
"Mình có mua bữa trưa cho cậu, cậu có muốn ăn một chút không?" Vừa đối mặt với Hoắc Hòa, vẻ lạnh lùng trên mặt Chư Dụ lập tức biến mất, khắp cả người tản ra vẻ vui sướng, trên mặt không khỏi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh sao.
Sợ rằng hiện tại Hoắc Hòa có vẻ bực mình thì Chư Dụ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mặc kệ A Hòa đối với hắn như thế nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh A Hòa thì đấy chính là điều hạnh phúc nhất.
Hoắc Hòa bực bội nắm tóc, "Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, chúng ta đã chia tay, cậu đừng có bám lấy tôi nữa."
Chư Dụ cảm thấy trong lòng đau nhói, cơn ác mộng mà hắn cố tình quên lại lần nữa hiện ra trước mắt, hắn gần như không thể duy trì nụ cười trên mặt nữa, khóe môi mấp máy, lộ ra vẻ cứng ngắc.
Hắn cầu xin nhìn Hoắc Hòa, "A Hòa, chúng ta đừng chia tay có được không? Mình sẽ tốt với cậu hơn, mình sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
Cầu xin cậu, đừng chia tay có được không?"
Đây cũng không phải lần đầu tiên Hoắc Hòa nghe được những lời này, trong lòng cũng không có chút dao động nào, cậu đẩy Chư Dụ ra, bước xuống giường đi tới bàn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá rồi đốt một điếu, sau đó cậu thản nhiên nói: "Tôi không nói cho cậu biết à? Tôi chơi cậu chán rồi, món đồ chơi phát ngấy, làm sao cậu có thể khơi lại hứng thú cho tôi được đây?"
Dứt lời còn nở một nụ cười xấu xa với Chư Dụ.
"Mình..." Sắc mặt của Chư Dụ trong phút chốc trở nên trắng bệch, dấu tay của Hoắc Hòa để lại trên mặt hắn càng thêm nổi bật.
"Hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì cút nhanh lên." Đối với loại người da mặt dày như này, Hoắc Hòa luôn rất mạnh tay.
"...!Xin lỗi." Chư Dụ gục đầu, tay dùng sức nắm chặt góc áo, bả vai khẽ run, từng giọt nước mắt bất giác rơi xuống.
Hoắc Hòa cũng không hề động lòng, thái độ vẫn cứng rắn như cũ, "Cút nhanh lên."
Mặc dù đau khổ muốn chết, trái tim như bị dao cắt, nhưng để Chư Dụ cứ như vậy từ bỏ Hoắc Hòa thì hắn không làm được.
Làm sao hắn có thể đi đây? Hắn đi rồi A Hòa sẽ thật sự không cần hắn nữa, hắn không thể đi được!
Không biết lấy can đảm từ đâu ra, Chư Dụ dứt khoát nhào tới quỳ gối bên chân Hoắc Hòa, hai tay ôm chặt lấy hai chân cậu, ngửa đầu nhìn Hoắc Hòa cầu xin, "A Hòa, cầu xin cậu cho mình một cơ hội nữa, mình nhất định sẽ không làm cậu thất vọng đâu, cậu chê mình không hiểu phong tình sao? Hay là chê mình trên giường không đủ dâm? Mình có thể học, mình có thể học, A Hòa, mình có thể học mà! Cầu xin cậu cho mình một cơ hội nữa đi, mình nhất định sẽ làm cho cậu hài lòng, A Hòa, cầu xin cậu..."
Nói xong, Chư Dụ lập tức chôn đầu xuống ngay vị trí kia.
"Mẹ kiếp!" Đây là lần đầu Hoắc Hòa gặp người như vậy, hiện tại cậu chẳng có hứng thú làm những việc này.
Cậu cử động chân nhưng bên kia ôm quá chặt không thoát ra được, nên cậu đưa tay nắm lấy tóc của hắn kéo ra ngoài, "Buông ra cho ông đây."
Đầu Chư Dụ theo sức lực của Hoắc Hòa không kìm được bị ngửa ra sau, hắn có cảm giác da đầu mình sắp tróc ra, nhưng hắn vẫn không buông tay, bảo hắn buông Hoắc Hòa ra trừ khi hắn chết, "A Hòa, một lần thôi, cho mình một cơ hội được không? Mình sẽ ngoan ngoãn, mình sẽ nghe lời cậu tất cả, xin đừng bỏ rơi mình mà."
"Mau cút khỏi đây." Đối với kẻ không có hứng thú, Hoắc Hòa cũng không có kiên nhẫn, cậu thẳng thừng ấn điếu thuốc trong tay lên cánh tay của hắn, Chư Dụ đau đến run lên, sức lực trên tay không tự chủ được buông lỏng một chút, Hoắc Hòa nhân cơ hội đẩy tay hắn ra rồi đạp một phát vào ngực hắn, đạp ngã xuống đất.
Chư Dụ biết mình lần này thật sự chọc giận đối phương nên hắn cũng không dám ôm cậu nữa, vẫn ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Hoắc Hòa, "A Hòa, xin lỗi, chỉ là mình quá yêu cậu, mình không thể không có cậu."
Hoắc Hòa từ trên cao nhìn xuống Chư Dụ, vẻ mặt chán ghét, vốn tưởng rằng là người hiểu chuyện nhưng nào ngờ lại phiền phức như vậy, sớm biết lúc trước sẽ không ra tay với hắn.
"Cậu cứ bám lấy tôi như vậy có ý nghĩa gì, còn muốn tôi nói rõ ràng hơn hả? Tôi cũng chỉ là đùa giỡn với cậu chút thôi, hiện tại chơi chán rồi, hiểu chưa?"
Vốn tưởng rằng những lời này sẽ làm cho hắn biết điều rời đi, không ngờ đối phương dường như đã quen với những lời lẽ lạnh lùng, lông mày cũng không nhúc nhích chút nào, ngược lại vẻ mặt đầy hy vọng nhìn mình, "A Hòa, mình sẽ trở nên thú vị hơn, cậu thích cái gì mình sẽ học cái đấy, cậu tiếp tục chơi mình có được không?"
"Tôi chưa bao giờ ăn lại cỏ cũ, cút nhanh đi, thật sự là làm người ta chán ghét, thật hối hận vì đã quen biết cậu."
Chưa từng có câu nói nào có lực sát thương bằng câu này, hắn ngơ ngác nhìn Hoắc Hòa, lẩm bẩm nói: "Hối, hối hận khi biết mình...?"
Hoắc Hòa cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của hắn, "Đúng đấy, nếu biết trước cậu phiền phức chán ghét như vậy, tôi chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy cậu."
"Sao có thể..." Chư Dụ thừ người ra, hạnh phúc lớn nhất của hắn chính là quen biết A Hòa, nhưng A Hòa lại nói cho hắn biết rằng cậu hối hận khi biết hắn, sao có thể chứ? Hắn tệ hại đến thế sao? Lại khiến Hòa nảy sinh ý nghĩ như vậy.
"Mình, mình sẽ đi ngay bây giờ, A Hòa, cậu đừng chán ghét mình, mình đi liền đây, mình ngoan, lần này là mình sai rồi, cậu đừng ghét mình..." Chư Dụ đứng dậy với vẻ mặt hoảng hốt, luyến tiếc nhìn Hoắc Hòa một chút rồi lui ra ngoài.
Mãi đến khi cánh cửa ký túc xá đóng lại, đôi mày nhíu chặt của Hoắc Hòa lúc này mới thả lỏng ra.
Cậu quyết định sau này không nên ra tay với kiểu nam khôi nổi tiếng như này nữa, bỏ cũng khó.
Chư Dụ tuyệt vọng bước ra ngoài, cũng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người khác, hắn không biết hình tượng lúc này của mình chật vật cỡ nào, cũng không rảnh chú ý những thứ ấy, giờ phút này hắn còn đang đắm chìm trong lời nói của Hoắc Hòa.
A Hòa nói chán ghét hắn...!
Hắn phải làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự buông tay sao? Vừa nghĩ đến không có Hoắc Hòa, Chư Dụ cảm thấy đau thấu tim gan, trời đất như sụp đổ, ngay cả thở thôi cũng khó khăn.
Nếu chưa từng có được, có lẽ còn có thể chịu đựng được những tháng ngày không có Hoắc Hòa, có thể trốn ở trong góc lặng lẽ dõi theo cậu.
Thế nhưng, hắn có được A Hòa, hắn đã từng được A Hòa ôm vào lồng ngực và đâm thật mạnh, bọn họ thân mật đến vậy, mà hắn cũng hạnh phúc như thế.
Hắn đã bắt được A Hòa, sao có thể buông tay đây?
Nếu không có A Hòa, cuộc sống của hắn còn có ý nghĩa gì nữa?.