Trịnh Càn nhìn thấy đám sương đen cùng mái tóc dài quen thuộc, đôi mắt trừng lớn, tơ máu che kín mắt, hét lên:
"Đi mau! Đó là BOSS!!!" Dứt lời, hắn liền xoay người chạy.
"A a a —!!!" Trịnh Càn còn chưa nói xong, đột nhiên Chu Hàm Hi đứng bên cạnh Chu Vũ gào thét chói tai, thân thể bị một lực lượng vô hình túm chặt kéo lê trên đất, càng lúc càng bị kéo về hướng bóng đen kia.
Cô vùng vẫy chống cự, bò trên mặt đất, mười ngón tay không ngừng tìm kiếm chỗ bám víu, nhưng vô dụng, cuối cùng toàn bộ móng đều bị bóc rời ra khỏi tay, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu kéo dài, cả người Chu Hàm Hi bị kéo càng gần tới bóng đen hơn.
"Không, không không không — cứu tôi! Chị Vũ Hân! A a a! Ọe—!!!" Trong mắt Chu Hàm Hi tràn đầy tuyệt vọng, cô cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị một bàn tay vô hình bấu chặt, đau đớn kịch liệt khiến cô không thể chịu đựng được mà hét chói tai, trong miệng không ngừng phun ra từng mảnh nội tạng, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Phong Hạnh nheo mắt, thu lại sương đen đang quấn trên đầu ngón tay.
Hơi thở còn đọng lại trên sương đen nói với hắn rằng người phụ nữ ghê tởm trước mặt đã làm học trưởng của hắn bị thương.
Phong Hạnh có thể cảm nhận được bùa hộ mệnh trên người phụ nữ này và đồng bạn của ả, hắn liếc nhìn bọn họ với vẻ ghê tởm, sát ý trong mắt càng đậm.
Đó là bùa hộ mệnh do mẹ nuôi làm từ máu hắn mà ra, hắn không thể quen thuộc hơn.
Bọn chúng là những người đã đột nhập vào nhà mẹ nuôi ngày hôm qua.
Phong Hạnh nhớ rõ con rối có truyền lại tin tức cho hắn, bao gồm cả bùa hộ mệnh.
Hắn vốn nghĩ sau một thời gian nữa sẽ giết hết bọn chúng, không ngờ chúng lại đủ gan dạ đột nhập vào Quỷ Vực của hắn với những lá bùa hộ mệnh cấp thấp này, còn làm học trưởng bị thương.
Đúng là chết cũng không hết tội!!!
Máu của hắn sinh ra cùng với linh khí của ma và thần, đó là tài năng, cũng là gốc rễ cho cuộc đời khốn khổ của hắn.
Bởi vì loại máu xuất phát từ khả năng trời cho, tài năng này cho phép hắn học vu thuật nhanh hơn người thường gấp trăm lần, nhưng cũng dễ dàng trở thành mục tiêu của những vu thuật sư tà ác khác, trở thành vật thí nghiệm tốt nhất, cùng thể xác hoàn mỹ để hoán đổi.
Ngay cả khi mẹ nuôi trở thành lệ quỷ sau khi chết, oán khí sâu nặng, đây là lý do vì sao bà ta mượn tay Lý Hoan để giết chết hắn.
Sử dụng những lá bùa này có thể khiến cho chúng quỷ bình thường lùi bước, nhưng sẽ làm hắn càng thêm hận, cho dù người sử dụng bùa hộ mệnh có chạy đến nơi nào, hắn đều có thể tìm được bọn họ.
Triệu Vũ Hân nhìn cảnh tượng trước mắt sợ đến mức liên tục lùi ra xa, không còn vẻ chị em tốt như mọi khi nữa, quay người bỏ chạy thật nhanh.
Chu Hàm Hi tuyệt vọng nhìn chị Vũ Hân cô luôn tin tưởng nhanh chóng chạy mất, miệng vẫn không ngừng nôn ra máu, với nội tạng bị vỡ nát trộn lẫn vào trong.
Nỗi đau đớn khi nội tạng bị xé nát từ bên trong khiến cô không ngừng kêu gào thảm thiết.
"A a a —!!!" Cô muốn ngất đi, nhưng phát hiện đầu óc chính mình hiện tại lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, thậm chí có thể tinh tế cảm nhận được đau đớn khi móng tay bị bóc ra khỏi ngón tay, khi bị lực vô hình kéo lê trên mặt đất, cùng với cơn đau dữ dội khi nội tạng bị nghiền nát, tất cả đều khiến cô muốn chết ngay lập tức.
Chu Hàm Hi bị kéo đến trước bóng đen, hơi thở lạnh lẽo của lệ quỷ dần đến gần cô.
Trong ký ức cuối cùng của Chu Hàm Hi, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn khát máu với đau đớn khắc sâu vào linh hồn.
【Kiểm tra đo lường phát hiện: nhiệm vụ cơ bản chưa được hoàn thành, chấp hành lệnh xóa sổ.】
【Lệnh đã được thi hành, số lần sống lại còn lại: 2】
Máu tươi tràn ngập hành lang, Triệu Vũ Hân quay đầu lại nhìn, sợ đến tái mét mặt mày, tốc độ chạy trốn càng nhanh.
Tiếng khóc đau đớn trước khi chết của Chu Hàm Hi khiến Phong Hạnh cười thích thú:
"Hì hì — hì hì hì —!!!"
Kẻ làm học trưởng bị thương, còn có các ngươi!!!
Phong Hạnh nhìn đám người còn chưa chạy thoát, trong mắt tràn đầy sát ý sâu đậm, còn dám bắt cóc học trưởng!!!
Chu Vũ bị Liễu Tráng kéo chạy về phía trước, đôi tay bị còng phía sau không thể linh hoạt được, chạy nghiêng ngả lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Liễu Tráng thấy thế, liền đẩy cậu xuống đất không chút do dự, nói:
"Rác rưởi, giá trị của mày cũng chỉ có vậy! Tao hy vọng mày có thể chết nhanh hơn ha ha ha!!!"
Liễu Tráng vừa nói vừa chạy, ác ý trong mắt không thèm che giấu.
Hắn ta cố gắng dùng tính mạng của Chu Vũ câu thêm một chút thời gian để trốn thoát, nhưng ngay sau đó hắn ta không khống chế được cơ thể mà dừng lại.
Đôi mắt hắn chớp một chút, lượng máu lớn phun ra từ mắt, sau đó thất khiếu đều chảy máu, hắn hét lên đau đớn:
"A a a! Cứu! Cứu tôi!!!"
Hắn ta mất hết giác quan, trước mắt chìm vào bóng tối, chỉ có thể vung tay lung tung, lại chộp được bả vai của Triệu Vũ Hân chạy ngang người hắn, Triệu Vũ Hân sợ đến mức hét chói tai:
"Buông tôi ra! Mẹ nó, buông ra! Buông ra!"
Từ trong miệng, Liễu Tráng phun ra từng ngụm máu tươi, trộn lẫn với mảnh nội tạng nhỏ vụn, cùng cách chết với Chu Hàm Hi y như đúc, làm Triệu Vũ Hân càng thêm điên cuồng né tránh hắn.
"Phụt — khụ khụ!!!" Liễu Tráng giống như bắt được nhánh rơm cứu mạng, sống chết không chịu buông tay đang giữ chặt Triệu Vũ Hân.
Triệu Vũ Hân bị Liễu Tráng phun máu đầy mặt, đột nhiên phát điên mà hét lên, cô ta cầm dao phay trong tay, chặt nhiều nhát vào người Liễu Tráng, cho đến khi Liễu Tráng vô lực buông tay ra.
Thể lực của Trịnh Càn so với những người này tốt hơn nhiều, hắn đã sớm chạy trước, nhìn bóng lưng của Trịnh Càn, Triệu Vũ Hân lập tức đuổi theo.
Cô ta biết nếu chỉ có một mình sẽ không thể sống sót, đi theo người kia mới có cơ hội sống, vì vậy cô liều mạng chạy theo hướng Trịnh Càn bỏ trốn.
Liễu Tráng gào thảm, phun ra từng ngụm máu tươi, bị đau đớn hành hạ, hắn không còn cảm nhận được những thứ xung quanh mình nữa, sợ hãi vây lấy hắn chỉ có thể bất lực cầu người cứu mình.
Do mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn trắng bệch, căn bản đã không trông như một người sống nữa.
Bóng đen đến gần Liễu Tráng, bẻ gãy hết tay chân hắn một cách dễ dàng, vì vậy Liễu Tráng chỉ có thể bò lết trên mặt đất như một loài bò sát, cố gắng trốn thoát khỏi đây.
Bóng đen lặng lẽ nhìn hắn bò xung quanh, tiếng cười càng thêm phấn khích, dường như rất thích thú hưởng thụ tiếng thét cùng tiếng rên rỉ của người trước khi chết.
Liễu Tráng không biết mình đã bò đến đâu, đau đớn ăn mòn lý trí của hắn, chỉ có thể tiếp tục bò loạn trên đất.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn nghe thấy bên tai có một giọng nói lạnh băng, đầy oán độc.
"Chỉ bằng mày cũng dám đụng vào học trưởng?"
Vẻ mặt Liễu Tráng lúc chết vô cùng dữ tợn, bóng đen sau đó nuốt chửng hồn quỷ được hóa thành sau khi chết vì thừa nhận đau đớn của hắn.
【Kiểm tra đo lường phát hiện: nhiệm vụ cơ bản chưa được hoàn thành, chấp hành lệnh xóa sổ.】
【Lệnh đã được thi hành, số lần sống lại còn lại: 2】
Chu Vũ chạy đến hành lang bên cạnh, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài phấn khích của bóng đen sau khi giết chết Liễu Tráng.
Chu Vũ không có ngã xuống, sau khi bị Liễu Tráng đẩy, cậu liền cảm thấy có một lực lượng đỡ lấy cậu, vô cùng quỷ dị, nhưng Chu Vũ phải thừa nhận rằng đó là một sự giúp đỡ rất nhẹ nhàng.
Là Phong Hạnh sao? Cuối cùng cũng rất xin lỗi em ấy, cậu vẫn sẽ chết.
Nhìn bóng đen dần đến gần, Chu Vũ biết cậu chạy không nổi nữa nên đơn giản hóa vấn đề mà dừng lại, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Thôi thì, chết thì chết thôi, dù sao cũng có nhiều người làm đệm lưng cho rồi.
Nhìn bóng dáng bị sương đen bao phủ, Chu Vũ chỉ mong mình có thể có một cái chết bớt đau đớn hơn, xem như vì thấy cậu ngoan ngoãn đứng yên chờ phán xét như vậy.
Nhưng sợ hãi về cái chết vẫn khiến cậu run rẩy, những giọt nước mắt đầy lưu luyến về thế giới này cũng tràn ra khỏi hốc mắt.
Bóng đen ngừng một chút, đau lòng mà vươn tay, lau đi nước mắt trên má học trưởng, đồng thời thuận thế mở còng tay cho học trưởng, xoa lên cổ tay đầy vết hằn đỏ.
Chu Vũ sững sờ nhìn bóng đen trước mặt, sương mù quấn lấy bóng đen dần mờ đi, lộ ra khuôn mặt tái nhợt vô cùng quen thuộc.
Phong Hạnh?
Khuôn mặt này rất giống với Phong Hạnh nhưng lại có điểm khác biệt rõ ràng, dáng vẻ nam tính hóa, thậm chí có thể gọi là tuấn mỹ một cách yêu dị, điều này khiến Chu Vũ có chút chần chừ.
"Là em sao? Phong Hạnh?"
Phong Hạnh lưu luyến nhìn thoáng qua học trưởng, lại nhìn bộ dạng xấu xí của chính mình, sau đó hóa thành một đoàn sương đen đuổi theo hai người còn lại.
Bản năng của Chu Vũ nói cho cậu biết, đây là Phong Hạnh.
Cậu không quan tâm đến lý do Phong Hạnh thay đổi diện mạo, liền trực tiếp đuổi theo.
Ít nhất, phải nói cảm ơn với em ấy.
Ít nhất, cậu phải giúp em ấy một chút!
*
Triệu Vũ Hân cùng Trịnh Càn lạc đường.
Trịnh Càn nhìn la bàn trong tay lại bắt đầu xoay liên tục, tức giận đến mức muốn đập vỡ nó.
Thời điểm quan trọng cũng không thể trông chờ vào nó!
"Đàn anh, chúng ta đi đâu tiếp theo?" Triệu Vũ Hân rốt cuộc đuổi kịp Trịnh Càn, bởi vì thể lực không bằng Trịnh Càn nên có hơi thở dốc, lúc này mới bình tĩnh lại hơi thở gấp gáp, thận trọng hỏi.
Hiện tại người còn sống cũng chỉ còn hai người bọn họ, giá trị vũ lực của cô lại không cao, không ôm chặt cái đùi người đội trưởng này thì căn bản sống không nổi!
Trịnh Càn lạnh lùng nhìn cô, nói:
"Cô có cái bùa hộ mệnh đó, đúng không?"
Triệu Vũ Hân co người lại một chút, nói:
"Đúng vậy, đàn anh, ừm, bọn em đúng là tìm được bùa hộ mệnh, nhưng nó ở trên người Liễu Tráng, hiện tại cũng không lấy được nữa!"
"Đừng giở trò với tao! Lấy bùa hộ mệnh ra đây!" Đôi mắt Trịnh Càn tràn đầy điên cuồng, hắn chĩa súng vào đầu Triệu Vũ Hân.
"Nhưng tôi thực sự không......!A!!!"
Trịnh Càn nở nụ cười tàn nhẫn, bắn vào cánh tay trái của Triệu Vũ Hân.
Tất nhiên hắn có thể nhìn ra Triệu Vũ Hân con ả này mới là đội trưởng trong đám người ban nãy, bùa hộ mệnh đương nhiên ở trên người cô ta.
"Cho mày một cơ hội cuối cùng!"
Triệu Vũ Hân đau đớn hét lên, che lại lỗ máu trên cánh tay.
Cô ta thật sự sợ người Luân Hồi này sẽ giết cô ta, đành phải tái mặt, miệng run lên, nghẹn ngào nói:
"Đừng, đừng giết tôi, tôi đưa, tôi đưa bùa hộ mệnh cho anh!"
Triệu Vũ Hân dùng tay phải còn nguyên vẹn lấy từ trong áo lót ra một lá bùa đưa cho Trịnh Càn.
Trịnh Càn cầm lấy bùa hộ mệnh, ánh mắt đầy tàn nhẫn, bắn từng phát súng vào tay chân của Triệu Vũ Hân, nói:
"Cảm ơn, kiếp sau gặp lại!"
Triệu Vũ Hân bị bắn phế tứ chi, sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nói năng lộn xộn mà cầu xin Trịnh Càn đừng đi, đừng bỏ lại một mình cô ở đây.
Trịnh Càn phớt lờ tiếng kêu thảm thiết của cô ta, lập tức rời đi.
Triệu Vũ Hân nhìn thân ảnh Trịnh Càn dần biến mất trong tầm mắt, bi thương trên mặt cô ta trong nháy mắt đã biến thành ác độc.
Tất nhiên cô ta sẽ không đưa lá bùa hộ mệnh thật, cái kia chỉ là loại bùa nguyền rủa mà cô ta đọc được ở phần giới thiệu trong sách vu thuật.
Ban nãy cô ta cũng đã kích hoạt lá bùa đó rồi, một khi nó rời khỏi cô ta, lời nguyền rủa cũng sẽ bắt đầu.
Tuy rằng không biết là nguyền rủa về cái gì, nhưng người Luân Hồi đó cũng không được tốt hơn cô đâu!
Triệu Vũ Hân cảm nhận đau đớn khó có thể chịu đựng trên người, trên mặt lại là vẻ oán độc.
"Cho dù tao sống không nổi, mày cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn tao!"
Triệu Vũ Hân dù sao cũng muốn sống, sợ BOSS khủng bố đuổi kịp, không dám tiếp tục ở lại chỗ này, nhưng tứ chi bị bắn nát, không thể đứng dậy.
Khát vọng sống mãnh liệt khiến cô cố gắng bò về phía trước, giống như một con rết, bò ra từng đường máu trên mặt đất.
"Hì hì hì —"
Âm thanh quỷ dị vang lên, Triệu Vũ Hân lập tức điên cuồng bò về phía trước.
Một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện trước mặt cô ta, cô kinh hoảng thét chói tai, khóc lóc cầu xin.
"Không — làm ơn, tha cho tôi — hu hu hu!"
Hai bên má Triệu Vũ Hân bê bết máu vì bò trườn trên đất, khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên dữ tợn, khó nhìn ra khuôn mặt dịu dàng ban đầu.
"Hộc hộc —" Nam sinh tuấn tú từ chỗ ngoặt chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Phong Hạnh đang đứng trước mặt Triệu Vũ Hân.
Chu Vũ nhìn Phong Hạnh, môi hé mở, nhưng vẫn không nói gì.
Triệu Vũ Hân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy cậu, hai mắt lóe lên, cô hét lớn: "Phong Hạnh! Đừng giết tôi! Giết hắn, giết hắn! Hắn mới là người hại chết ngươi! Hắn cố ý dụ dỗ ngươi! Hắn không phải thứ gì tốt đâu!"
Triệu Vũ Hân có chút kích động, đúng vậy, căn nguyên của tất cả tội ác là do tra nam này, hắn che giấu nguyên nhân Phong Hạnh chết, che chở cho hung thủ giết người! Phong Hạnh nên giết hắn trước!
"Hắn thích Lý Hoan! Hắn, đúng vậy, hắn đã che giấu sự thật và nói dối cảnh sát!" Vẻ mặt Triệu Vũ Hân tràn đầy hứng phấn cùng ý muốn sống sót, lời nói của cô ta có chút không mạch lạc.
Chỉ cần có thể sống sót, dùng bao nhiêu mạng người làm bàn đạp cho cô ta cũng không sao cả! Huống chi, đây chỉ là một thằng nhóc bản xứ vốn nên chết từ lâu!
Chu Vũ dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Triệu Vũ Hân, từ lời nói của cô ta, cậu đã biết kết cục vận mệnh của thân thể này.
Hẹn hò với Lý Hoan, che giấu nguyên nhân cái chết của Phong Hạnh, cuối cùng bị Phong Hạnh quay về báo thù.
Nghe sơ lược thôi cũng thấy được nguyên chủ đúng là một thằng cặn bã, Chu Vũ cười khổ.
Như ý nguyện, Triệu Vũ Hân nhìn thấy BOSS không còn tiến đến gần cô ta nữa, ngược lại bắt đầu đi về phía thằng nhóc bản xứ kia, lập tức nhân cơ hội bò ra bên ngoài, bò càng xa càng tốt.
Thằng nhóc đó chính là ngọn nguồn oán hận của Phong Hạnh, nhất định sẽ bị tra tấn cho đến chết, từng ấy thời gian cũng đủ để cô ta bò được một đoạn xa.
Chu Vũ nhìn thấy bóng người bao phủ trong màn sương đen đang tới gần, ánh mắt đầy đau lòng, nói:
"Thực xin lỗi, Phong Hạnh, do anh không bảo vệ được em." Cho nên, muốn giết thì giết đi, cậu biết lệ quỷ không còn lại nhiều lý trí, vừa rồi Phong Hạnh giết nhiều người như vậy, chỉ sợ đã giết thành nghiện, cậu cũng không còn hy vọng sống sót vào lần này, chỉ hy vọng Phong Hạnh có thể tỉnh táo lại.
"Sau khi giết anh, em nhất định phải tỉnh lại, nếu không sau bảy ngày đầu tiên không thể đầu thai sẽ không tốt, hy vọng kiếp sau em có thể sống thật khỏe mạnh!" Chu Vũ cười, tươi tỉnh như ngày thường.
Phong Hạnh đứng trước mặt học trưởng yêu quý, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu, vẻ mặt dịu dàng ấm áp như trước kia nhưng lại làm hắn đau lòng.
"Không bao giờ, sẽ không làm tổn thương học trưởng." Hắn ôm lấy học trưởng, giọng nói vô cùng kiên định.
Chu Vũ vô tình bị ôm vào trong ngực, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy giọng nói của Phong Hạnh, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Em có thể nói chuyện! Tốt quá rồi!"
Phong Hạnh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, học trưởng thật là, hoàn toàn không nắm được trọng điểm.
"Học trưởng, không cần nhìn." Phong Hạnh che khuất hai mắt học trưởng, lạnh lùng nhìn Triệu Vũ Hân vẫn đang liều mạng bò trườn cách đó không xa.
Triệu Vũ Hân không có nghe được tiếng kêu thảm thiết của Chu Vũ, trong lòng đột nhiên có linh tính không tốt, quay đầu lại, nhìn thấy thằng nhóc pháo hôi thật sự bị BOSS ôm vào trong ngực, vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Cái này là cái gì? Nối lại tình xưa?
Triệu Vũ Hân sửng sốt, nghe thấy BOSS cười một tiếng, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía cô ta.
"Không, không, làm ơn buông tha cho tôi! A a a a!!!!" Cô ta bị một lực lượng vô hình tra tấn, chỉ có thể cảm nhận đau đớn vô tận đang đánh sâu vào cơ thể vốn đã đầy vết thương của mình, còn đau đớn hơn rất nhiều so với khi bị Trịnh Càn bắn phế tay chân.
Thống khổ vượt quá tưởng tượng làm toàn bộ linh hồn cô phải liều mạng gào thét.
Cô ta đến chết vẫn không hiểu, vì sao tên pháo hôi đáng lẽ ra phải chết lại tránh được một kiếp, còn cô ta lại chết thê thảm như thế.
【Lệnh xóa sổ đã được thi hành, số lần sống lại còn lại: 2】
Chu Vũ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Triệu Vũ Hân, cảm nhận lòng bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo che mắt, không khỏi vươn tay muốn chạm vào tay Phong Hạnh.
"Phong Hạnh, anh sẽ giải sạch ân oán cho em!" Cho nên, mau khôi phục lại lý trí, đừng vĩnh viễn trầm mê vào giết chóc.
Lúc sắp chạm vào bàn tay của Phong Hạnh, trước mắt Chu Vũ sáng trở lại.
Phong Hạnh buông lỏng tay ra rồi biến mất.
Chu Vũ bối rối nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng của Phong Hạnh.
"Cảm ơn học trưởng, nhưng không cần đâu, mau về nhà đi, học trưởng." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cậu, tuy rằng có chút khác biệt với giọng nói của Phong Hạnh mà Chu Vũ đã từng tưởng tượng trước đó, nhưng lại mượt mà như nhung.
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe vẫn khiến cậu cảm thấy tai có chút ngứa, trên mặt cũng hơi nóng.
Nhưng mà, nói thì nói đi, đến gần như vậy làm gì?
o (* //// ▽ //// *) q
*
Sau khi lấy được bùa hộ mệnh, Trịnh Càn liền gỡ bùa ẩn hình trên người xuống, hắn đã sử dụng hơn một tiếng, bây giờ cần phải tiết kiệm mới dùng tiếp được.
Cuối cùng thì la bàn cũng trở lại bình thường, Trịnh Càn chạy một mạch theo chỉ thị của kim la bàn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, có rất nhiều quỷ quái bắt đầu tấn công hắn, hắn bị bao vây, liên tục chửi rủa con chó cái Triệu Vũ Hân, chết tiệt, hắn biết, cô ả nhất định đã động tay động chân với lá bùa hộ mệnh!
Vứt lá bùa xuống, Trịnh Càn một lần nữa trang bị bùa ẩn hình, lúc này mới thoát khỏi đám quái vật.
Chỉ cần đi ra ngoài là có thể sống sót!
Trịnh Càn nhìn lối ra cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười.
Hắn biết mình luôn có thể sống đến cuối cùng, lần này trở về không gian luân hồi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới nhận nhiệm vụ tiếp theo!
Nghĩ đến sự khủng khiếp của Phong Hạnh, Trịnh Càn không khỏi run lên, từ bóng ma tâm lý lần này, hắn thề rằng sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ của thế giới quỷ thần nữa!
"Phập —"
Máu tươi phun ra nhuộm đỏ quần áo của Trịnh Càn, hai mắt hắn trở nên mơ hồ, mờ mịt cúi đầu nhìn về phía lồng ngực đau nhức một cách khó nhịn.
Ngực bị thủng một lỗ lớn, một bàn tay ma quái nắm lấy trái tim của hắn.
Nhìn trái tim còn đang đập nằm trong bàn tay quỷ màu đen, khuôn mặt của Trịnh Càn tràn ngập sợ hãi cùng không thể tin được.
Sao có thể như thế được? La bàn không có nhắc nhở!
Làm sao hắn có thể chết được! Không!!!
Trái tim dễ dàng bị bóp nát, đôi mắt hắn mở to, mang theo không cam lòng mà chết đi.
【Số người tử vong trong nhiệm vụ lần này: 13】
【Kiểm tra đo lường phát hiện: nhiệm vụ cơ bản chưa được hoàn thành, chấp hành lệnh xóa sổ.】
【Lệnh đã được thi hành, số lần sống lại còn lại: 1】
Phong Hạnh nhìn người ngoài cuối cùng trong Quỷ Vực chết đi, ánh mắt không hề dao động.
Ngửi mùi máu tươi trong không khí, hắn cảm giác được bản thân vô cùng hưởng thụ khoái cảm giết chóc này.
Rốt cuộc, người còn sót lại trong Quỷ Vực chỉ có học trưởng.
Hắn, có thể giam giữ học trưởng ở lại nơi này, như vậy bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Không bao giờ chia lìa!
Vẻ mặt của Phong Hạnh thay đổi, đèn trên hành lang nhấp nháy, mờ dần cho đến cuối cùng "Bùm bụp —!" một tiếng vỡ vụn, toàn bộ hành lang chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, nơi năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy, đôi mắt Phong Hạnh vẫn đỏ như cũ sáng lên tia khát máu.
Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài vang lên trong hành lang trống trải.
Sao hắn nỡ? Đó là học trưởng hắn yêu nhất, học trưởng hẳn nên sống dưới ánh sáng tươi đẹp, không cần trở thành một quỷ hồn tồi tệ giống hắn.
Hắn chỉ cần nhìn học trưởng luôn mãi hạnh phúc, mọi thứ còn lại hắn đều có thể từ bỏ.
Tiếp theo trong nháy mắt, Phong Hạnh hóa thành sương đen, trở về bên người học trưởng.
Chu Vũ thuận thế đi ra khỏi hành lang, cậu nhìn lại thì phát hiện đây là khu dạy học khối 7.
Biến thành tòa khu của quỷ như vậy, khó trách cậu nhận không ra, ban nãy thiếu chút nữa đã lạc đường.
Chu Vũ không biết bây giờ đã qua bao lâu, cậu chỉ cảm thấy cả thân thể, tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, cảm thấy gần đây chính mình cứ phải trải qua bao nhiêu chuyện quỷ thần khó lường này.
Mọi thứ xảy ra vào đêm nay cứ như một giấc mơ vậy, cho dù trước mắt có bao nhiêu người chết đi, cậu cũng không có một tia xúc động nào.
Cả người dường như tê dại.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người chết trước mặt mình như vậy.
Có lẽ là bởi vì những người này là người từ thế giới bên ngoài? Chu Vũ cảm thấy phản ứng của mình không giống với người bình thường, nhưng đúng là cậu không có ấn tượng gì tốt đối với những người từ bên ngoài này cả, thậm chí còn có cảm giác chết rồi thì tốt.
Thôi, chết cũng chết cả rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Chu Vũ ngừng suy nghĩ về những chuyện nhàm chán đó, bắt đầu lo lắng cho Phong Hạnh.
"Phong Hạnh, em nhất định phải sống thật tốt!" Chu Vũ đứng đối diện khu dạy học hô lớn một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Cậu biết, nếu đây là một bộ phim và cậu là một pháo hôi, vậy thì Phong Hạnh chính là BOSS lớn.
Thật tốt khi có thể giữ mạng sau tất cả mọi chuyện, cậu cũng không chờ mong có thể nói chuyện bình thường với Phong Hạnh, nếu cứ kéo dài tình hình như vậy, có khi kết cục của cậu lại giống y như pháo hôi trong phim, chết cực nhanh.
Cậu muốn gặp lại Phong Hạnh, nhưng vì Phong Hạnh không muốn gặp cậu nên cậu cũng không muốn ép buộc.
Suy cho cùng, âm dương cách biệt, gương vỡ khó lành.
Khi Chu Vũ bước ra khỏi khuôn viên trường, cậu phát hiện thế giới bên ngoài cổng trường đã về khuya, toàn bộ ngôi trường đều bị bao trùm trong màn sương mù, khi bước ra ngoài, cậu đã không còn nhìn thấy mọi thứ trong khuôn viên trường nữa.
Trong lòng Chu Vũ có chút tiếc nuối, có lẽ cậu sẽ không còn được gặp lại Phong Hạnh.
Vừa quay đầu lại, một bóng người lặng lẽ đứng trước mặt, bóng dáng cao lớn khiến Chu Vũ hoảng sợ.
"Ha ha, em, em đúng là xuất quỷ nhập thần!" Chu Vũ cười gượng, tiếc nuối vừa rồi cũng tan biến hết, hiện tại cậu có chút muốn đánh người.
"Nhân tiện, em, hmmm, vừa rồi em vẫn luôn ở đây sao?"
"......" Ngoan ngoãn gật đầu.
"......" Không còn gì để nói.
Vừa rồi có phải rất buồn cười khi nhìn cậu la to giống thằng ngốc đúng không?
Chu Vũ cảm thấy huyệt thái dương co rút có chút đau đớn, đứa nhỏ này, sao càng lúc càng có thêm sở thích xấu rồi.
"Học trưởng, để em đưa anh về nhà, ở bên ngoài không an toàn." Một tay Phong Hạnh ôm học trưởng vào trong ngực, thoái mái giống như bế một con mèo.
"......!Thật ra, anh có thể tự đi......" Cậu thật sự không quen bị ôm kiểu công chúa.
"......" Lộ ra ánh mắt đáng thương.
Nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen này, rốt cuộc Chu Vũ cũng không chống lại được sức mạnh của đôi mắt đen láy đó, quay đầu ngầm cho phép.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Phong Hạnh, hắn càng thêm ôm chặt học trưởng vào lòng.
Gió thét gào từng trận bên tai, nhưng Chu Vũ lại không cảm thấy lạnh lẽo, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm nhẹ nhõm trong vòng tay lạnh băng này, tinh thần mỏi mệt vô cùng, cậu vô thức chìm vào giấc ngủ khi được ôm, ngủ đến ngọt ngào.
Phong Hạnh bảo vệ người trong lòng, dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra tới, không ai có thể tưởng tượng được, lệ quỷ vừa nhìn qua có thể nói là vô cùng hiền lành này vừa mới tàn sát một nửa người trong trường.
Nhẹ nhàng đặt học trưởng xuống giường, sau đó phủ một tấm chăn mỏng lên người học trưởng, Phong Hạnh ôm lấy học trưởng mà hôn lên trán một cái.
Khung cảnh quá khứ hiện về trước mắt hắn.
Nữ sinh với mái tóc đen dài bất lực ngã xuống hồ bơi, tiếng thét chói tai đau khổ tột cùng nhưng không ai đến giúp đỡ, mọi người đều cười nhạo cô, tiếng cười xuyên qua tai cô như âm thanh của ma quỷ, những người xung quanh đều biến thành ác ma, xuất hiện không ngừng trong ác mộng của cô.
Thực tế, lúc đó cô đã nhìn thấy.
Nam sinh đi từ sân thể dục qua nhìn bộ dáng chật vật của cô lộ ra ánh mắt chán ghét.
Chán ghét như thể cô là một con trùng ghê tởm.
Ngay lúc đó, tất cả ảo tưởng của cô đều bị xuyên thủng, từ đây tình yêu ngây thơ say đắm chỉ có thể sống trong nhật ký, trong ảo tưởng của cô.
Cô chỉ có thể đạt được một chút an ủi bằng cách tự lừa dối mình.
Cô chìm trong mộng tưởng, không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, ngày càng trở nên điên cuồng, mê đắm trong tình yêu hư cấu, không thể giải thoát cho bản thân, nhưng rốt cuộc điều đó không có thật.
Cô luôn biết một ngày nào đó mọi thứ sẽ trở về thực tại.
Cho đến nửa tháng trước, mọi thứ đều đã thay đổi.
Khi đó, cô bởi vì suy yếu mà ngã xuống cầu thang, được một nam sinh tươi cười xán lạn nâng dậy, trong mắt nam sinh không có khói mù, không ẩn giấu kiêu ngạo, chỉ có ánh sáng ấm áp.
Khi đó, cô càng ngày càng yêu nam sinh này, cô cũng không nhận ra điều gì, nhưng bây giờ, sau khi hóa thành lệ quỷ hắn đã biết nguyên nhân.
Người chán ghét cô tên là Chu Vũ.
Nhưng đó, lại không phải học trưởng của hắn.
Học trưởng của hắn chỉ có người trước mắt này, chỉ có người này khi nữ sinh tóc đen bất lực khi bị xé xuống nhật ký, không còn đường lui, xuất hiện trong thế giới của hắn, hắn sẽ không bao giờ nhận lầm người.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của học trưởng, Phong Hạnh nở nụ cười ngọt ngào, xóa bỏ hoàn toàn tàn dư của linh hồn còn dính vào cơ thể của học trưởng.
Không ai có thể giả mạo học trưởng, học trưởng hắn yêu nhất.
- ---------
Editor: Chương này đã vén bức màn vì sao Phong Hạnh lại say đắm Chu Vũ đến vậy rồi nhé.
Ngồi edit lại flashback của Phong Hạnh tui khóc ngon ơ luôn đó...!con tym mỏng manh íu đúi.
Mà cái chương 25 này dài kinh khủng, nó dài gấp ba lần chương bình thường, nên tui xin phép ngắt bớt chương nha.
Mai đăng tiếp nhé..