Chu Vũ đặt thi thể Franken xuống, bắt đầu ngưng tụ ngọn lửa trên tay cậu, khiến toàn bộ tế đàn thành biển lửa.
Nhìn thi thể Franken hóa thành tro trong ngọn lửa, Chu Vũ lau đi nước mắt trên mặt, che giấu hận ý và đau buồn trong mắt, thấp giọng lẩm bẩm niệm chú.
Cậu muốn hủy diệt nơi này! Ít nhất thì những tín đồ này không thể tổ chức thêm những cuộc hiến tế như vậy.
Cậu biết rằng Cthulhu sẽ dựa vào tế phẩm là phàm nhân để lấy năng lượng, vì vậy cậu sẽ khiến Cthulhu không chiếm được một vật tế nào nữa!
Đối với cậu bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng mà nói, cậu sẽ làm mọi thứ có thể để tổn hại đến lợi ích của Cthulhu.
Ngọn lửa tùy ý bừng lên, lan tràn nửa ngọn núi, đặc biệt bắt mắt dưới bầu trời bị mây đen che phủ mà tối sầm.
Chu Vũ nhìn ngọn lửa rực cháy với đôi mắt rỗng tuếch, khó có thể nhìn ra được cậu đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, Chu Vũ cảm giác được sau lưng xuất hiện thứ gì đó, cậu quay đầu lại, một cái xúc tu vừa nhẹ nhàng lướt qua má cậu, cảm giác nhớp nháp làm cho con ngươi của Chu Vũ co rút lại.
Nó xuất hiện từ khi nào???
Chu Vũ đột ngột nhảy ra khỏi nơi đó, trong mắt có chút kinh hãi nhìn về phía sự tồn tại không biết tên lặng lẽ xuất hiện sau lưng.
Một người mặc áo choàng đen vươn tay về phía Chu Vũ, tựa hồ muốn cậu duỗi ra lòng bàn tay đáp lại mình.
Xúc tu đó đúng là đang thò ra từ dưới áo choàng của người này, ngoài cái chạm vào người cậu, có rất nhiều xúc tu đang đung đưa bên cạnh hắn, nhìn qua có vẻ như muốn ngo ngoe rục rịch lại gần đây.
Người đàn ông kỳ lạ này có tay chân của con người, ngoại trừ những xúc tu đó, hắn trông giống hệt một nhân loại bình thường, cao lớn mà cường tráng.
【Em đã gọi tên ta, nhân loại.
】
Ánh mắt Chu Vũ lóe lên, nhất thời cười khẽ một tiếng, nói: "Ha! Đúng lúc lắm! Cthulhu!" Cậu nhận ra thân phận của người này.
【Hãy tín ngưỡng ta, đi theo ta, em sẽ có được tất cả.
】
Tất cả những gì em muốn, ta sẽ dâng đến trước mặt em, tất cả những gì em không thích, ta sẽ tiêu diệt hết vì em.
Cthulhu nhìn nhân loại trước mặt tản ra hơi thở khiến hắn yêu thích vô cùng, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Nhân loại hắn yêu, cuối cùng họ đã gặp nhau.
"Sao nào, cho tới bây giờ ngươi vẫn không muốn lộ mặt sao?" Chu Vũ chắp tay sau lưng, vận chuyển ma lực toàn thân chuẩn bị thi triển pháp thuật.
Bởi vì uy lực của pháp thuật này rất mạnh, chú ngữ cũng rất dài, để trì hoãn thời gian, cậu đã cố tình khiêu khích Tà thần trước mặt.
Cậu thực sự không ngờ rằng tên Tà thần này lại tới đây một cách dễ dàng như vậy.
Cậu vốn tưởng sẽ tự mình xuống đáy biển đào con quái vật này ra, nhưng hiện tại cũng tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Cthulhu có chút ngượng ngùng, nhìn nhân loại hắn yêu trước mặt, thật cẩn thận mà di chuyển những xúc tu bên cạnh, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người trong lòng.
Mau tới khen ngợi những xúc tu của hắn đi! Nhìn nè! Đây là một vài xúc tu hắn đã cố tình chọn ra mà hắn cho là đẹp nhất, hắn chắc chắn sẽ có được trái tim của người trong lòng! Hắn rất tự tin!
Nhưng hắn không cảm thấy khuôn mặt của mình đẹp nên dù nghe thấy yêu cầu của người trong lòng, hắn cũng không muốn tháo mũ ra.
Nhưng nhìn người trong lòng càng ngày càng gần, hắn cảm thấy chính mình có chút quá đáng.
Còn không phải chỉ là một khuôn mặt thôi sao? Chỉ cần xúc tu đẹp là được, dù sao nhân loại của hắn yêu hắn như vậy, em ấy nhất định sẽ không ghét bỏ hắn.
Chu Vũ nhìn Tà thần trầm mặc không nói lời nào, trong mắt đè nén hận ý sâu đậm, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, càng tiến lại gần.
Cậu đang đánh cược rằng tên Tà thần này sẽ không đem một nhân loại bình thường như cậu đặt vào mắt, và sẽ không đề phòng sự tiếp cận của cậu.
Quả nhiên, Tà thần này là một tên biến thái lại tự đại.
Chu Vũ nhìn Cthulhu bất động, đôi mày thanh tú dần dần hiện lên vẻ u ám cùng tuyệt vọng điên cuồng.
Cậu đã đi đến rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của tên Tà thần này và âm thanh nhớp nháp của những xúc tu ghê tởm đó.
Đột nhiên, Tà thần trước mặt cậu cử động, hắn tháo mũ trùm đầu xuống.
Bàn tay sau lưng Chu Vũ đã siết chặt, ma lực toàn thân cũng tụ lại, nhưng cậu không thể hành động hấp tấp.
Cậu nhất định phải đợi thời điểm tốt nhất, cho dù có đồng quy vu tận cũng phải làm Tà thần nếm trải được thống khổ.
Chu Vũ cứ bình tĩnh như vậy nhìn Tà thần cả người đều tản ra hơi thở tà ác này tháo mũ trùm đầu.
Theo mũ trùm đầu rơi xuống, một khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện ra trước mắt Chu Vũ.
Tà thần quái dị này có một đôi mắt xanh thẳm, ngũ quan thâm thúy, mái tóc xoăn ngắn rối tung trên trán, hiện ra vẻ đẹp tuấn mỹ tuyệt nhiên không tồn tại trên nhân thế.
Chu Vũ nhìn đôi mắt xanh thẳm cùng cảm xúc không thể nói rõ hiện lên trong đó, tiếp tục nói với vẻ mặt không thay đổi: "À, rất cảm tạ lòng nhân từ của ngài, vì đã đáp ứng yêu cầu không biết tự lượng sức mình của ta, ta không nghĩ rằng trước khi chết còn có thể nhìn thấy diện mạo của thần minh."
Cthulhu cau mày, đôi mắt bình tĩnh giống như biển cả mỹ lệ trong nháy mắt nổi sóng.
【Em sẽ không chết, ta có thể cho em sự vĩnh hằng.
】
"Vĩnh hằng sao? Thật là tốt quá! Ta rất mong chờ ——" Chu Vũ rũ mí mắt, lông mi dài run lên, lộ ra nụ cười có chút điên cuồng.
Cthulhu nhìn thấy nụ cười của nhân loại hắn yêu, không khỏi nhếch lên khóe miệng chưa từng cười, lộ ra một nụ cười chân thành.
Nhân loại của hắn cười tươi lên cũng thật đẹp! Về sau cũng muốn em ấy vẫn luôn cười như vậy cho hắn xem!
Hắn duỗi tay ra, chuẩn bị ôm nhân loại yêu quý vào lòng, nhưng lại phát hiện bản thân nhân loại đột nhiên lại gần hơn rất nhiều, tức khắc hắn lại có thêm một trận mặt đỏ tim đập.
Thật là! Sao lại không rụt rè như thế chứ? Loại này! Loại nhào vào trong ngực như này...!Ừ...!khá tốt.
Khuôn mặt tái nhợt của Cthulhu hơi đỏ lên, ánh mắt cũng lóe sáng lên.
Nhân loại của hắn khao khát sự sống vĩnh hằng, vừa tốt, nói như vậy bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, cùng nhau đến vĩnh hằng.
Nhưng mọi thứ không phát triển như Cthulhu mong đợi.
"—— mong chờ ngươi chìm vào giấc ngủ sâu thật lâu!" Chu Vũ nhướng mi nâng đôi mắt vốn luôn nhìn xuống, hận ý tràn ngập đôi mắt xanh ngọc bảo quyến rũ kia.
Bàn tay trắng và mảnh mai của cậu chạm vào ngực Cthulhu, tại lúc này ma lực trong chớp mắt đã được kích phát.
Rầm— Ầm ầm —
Một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên từ ngọn núi cao nhất trên đảo.
Ngọn núi sừng sững trong vô số năm này cuối cùng đã sụp đổ trong thảm họa chưa từng có, biến thành đống đổ nát rơi xuống nước biển đang không ngừng dâng cao.
Bụi mù bao phủ toàn bộ hòn đảo, thời tiết vốn đã âm u lại càng thêm u ám, cho dù có thắp đèn dầu cũng không thể nhìn rõ vật ở cách xa hai mét.
Khi những người áo đen nhìn thấy sự sụp đổ của ngọn núi tượng trưng cho thần minh, họ quỳ xuống đất khóc lớn.
Thần minh của họ bị xúc phạm! Đó nhất định là lỗi của những người bên ngoài xông vào kia!
Bọn họ ngẩng đầu với ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, nhìn những dấu vết do những người ngoài kia để lại.
Giết chúng! Hãy dập tắt cơn giận của thần minh!
Nhiều con sâu đen trồi lên từ mặt đất, ba người Luân Hồi được che phủ bởi một vòng bảo hộ đang đi trong rừng cây, mặc cho đám sâu đó gặm cắn vòng bảo hộ một cách vô ích.
"Ha ha, Paul! Lần này vẫn là ngươi thông minh! Chúng ta phát tài rồi! Bức tượng Tà thần này có thể bán được rất nhiều điểm thưởng! Lúc trước ta có thấy một Đội Luân Hồi khác đã bán nó! Khi đó ta còn rất hâm mộ bọn họ nữa! Lần này đến lượt ta được người khác hâm mộ! Ha ha!" Một trong số người Luân Hồi cầm trên tay bức tượng được chạm khắc tinh xảo, vẻ mặt phấn khích.
Người đàn ông trung niên có mái tóc bồng bềnh như sư tử cảnh giác quan sát xung quanh, nói: "Được rồi! Mau cất vào đi! Nếu gây thu hút đám người áo đen kia sẽ không tốt đâu!"
"Được rồi!" Người nọ bỏ pho tượng trở lại ba lô không gian.
Vị Luân Hồi khác cũng hài lòng gật đầu nhìn vũ khí tìm được trong tay, cất vũ khí vào ba lô rồi thay vào đó là một khẩu súng laser hạng nặng.
Khi họ tiếp tục đi về phía trước, họ không nhận thấy rằng phía sau họ, một nhóm người mất trí mặc áo choàng đen đã đuổi kịp.
Đó là hơi thở từ pho tượng của thần minh! Những người từ bên ngoài đó thực sự đã xúc phạm đến thần minh! Giết! Giết Giết!
"A a a ——!!!" Vòng bảo hộ của tên Luân Hồi cầm súng laser bị đám sâu càng thêm hung tàn cắn nát, hắn lấy súng laser ra bắn lại phát hiện không dùng được.
Chỉ trong vài giây, một nửa cơ thể của hắn bị cắn nuốt bởi đám sâu lúc nhúc.
Hắn kinh hãi đưa tay về hướng đồng bạn để cầu cứu, nhưng chỉ thấy bóng lưng của họ ở đằng xa.
Đừng! Cứu ta ——!!!
Đáng tiếc, tiếng hét của hắn vang vọng rất lâu, đồng bạn từ đầu đến cuối đều không thèm quay đầu lại.
*
Những xúc tu trên bờ biển đã biến mất, nhưng từng con sóng lớn vẫn ập đến phá hủy thảm thực vật rộng lớn trên đảo, từ xa nhìn lại như thể một nửa hòn đảo đã bị chìm vào biển.
Con tàu hơi nước khổng lồ cũng bị chìm, chỉ có một số người bơi vào được bờ.
Andrew leo lên bờ biển, trong miệng phun ra nước biển mặn chát, thở hổn hển từng hơi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến hắn bị nhấn chìm trong nước mà chưa kịp lấy ra trang bị, mà hắn lại bơi không giỏi, phải cố gắng rất nhiều mới có thể bơi lên bờ được.
Mỹ nhân tóc cam cũng theo sau leo lên bờ biển, trang phục mỏng tang ôm sát cơ thể, để lộ đường cong cơ thể nóng bỏng.
"Andrew, nữ nhân này thì sao? Quá vướng víu! Chúng ta giết cô ta đi! Dù sao thì cốt truyện cũng đã rối tung lên, cô ta vô dụng rồi!" Mỹ nhân tóc cam, Cassie với ánh mắt lạnh bằng nhìn thiếu nữ tóc vàng vẫn đang cố gắng bò vào bờ cát, trong tay đã xuất hiện một khẩu súng.
Andrew khi thấy thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp đáng thương nhìn mình, tâm tình có chút rối rắm, nói: "Đừng vội, cô ta có thể có tác dụng khác, sau này giết chết cũng không muộn, bằng không khoảng thời gian vừa rồi thành ra tốn công vô ích à?"
Hai người Luân Hồi có kinh nghiệm dày dặn khác cũng đồng ý với đội trưởng Andrew, dù sao trong khoảng thời gian này họ cũng đã tốn rất nhiều công sức để lấy lòng thiếu nữ quý tộc, thế nên nếu giết chết một cách dễ dàng như thế thì đúng là có chút đáng tiếc.
Cassie im lặng, cất súng rồi đứng sang một bên không nói chuyện nữa.
"Đi thôi! Nước biển đang dâng cao.
Chúng ta nên nhanh chóng đến phía nam của hòn đảo, nơi đó có địa hình cao hơn." Andrew quan sát địa hình, chỉ vào một sườn núi lớn ở phía nam không bị nhấn chìm bởi biển.
Kết quả là tất cả mọi người đều đi theo Andrew đến phía nam.
Khi nhóm người tiếp tục đi sâu vào, bọn họ phát hiện ra rằng hòn đảo đã muốn hoàn toàn chìm vào biển lớn.
Vùng đất bắt đầu bị phân tách, nước biển tràn vào, chia cắt hòn đảo nguyên vẹn ban đầu thành những hòn đảo nhỏ biệt lập.
Vì vậy, để đến được sườn núi bên kia, họ lại phải nhảy xuống biển và bơi sang sườn núi phía nam.
Thời điểm mọi người xuống biển, tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Một người Luân Hồi đã bị một thứ gì đó không rõ dưới biển cắn vào cẳng chân.
Máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ rãnh nước biển này, thiếu nữ tóc vàng vốn dĩ vẫn đang kinh hoảng chưa hoàn hồn lại lập tức hoảng loạn hét lên, âm thanh sắc bén đến mức đâm thấu tim.
Người Luân Hồi bị cắn cũng không kích động như cô ta, hắn bắn vài phát xuống nước, thành công giết chết một con quái vật nửa người nửa cá, rồi lê chân trái bị gặm cắn đến lộ xương trắng của mình lên sườn núi.
.