Tên truyện: Bạn trai mít ướt của tôi
Tác giả: Dịch Tu La
Edit: Sặc Fructose
Chú thích nhỏ: Có lẽ ban đầu bạn đọc sẽ không thích thụ, nhưng xin đừng buông lời cay đắng miệt thị nó.
Cái gì cũng có lý do.
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ (Chứ t đọc t hổng có zui (:3」∠).
Phần 1:
Ở giữa linh đường đơn sơ đặt một di ảnh người chết, người phụ nữ trên tấm ảnh đen trắng nhìn rất trẻ, lúc còn sống bạn bè của cô rất ít, sau khi chết đến người đến phúng viếng cũng chỉ có hàng xóm láng giềng quê nhà.
Đứa con trai duy nhất của cô quỳ bên linh cữu, mặt không biểu cảm khom lưng hành lễ với từng người khách đến viếng, vẻ mặt bình tĩnh đến kỳ lạ.
Một vài phụ nữ trung niên khe khẽ nói nhỏ với nhau:
"Thật là một người số khổ, gả cho một kẻ mê cờ bạc, ham mê rượu chè, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai khôn lớn, tưởng chừng có thể hưởng phúc rồi, lại mắc loại bệnh đó, chưa được mấy năm thì đi rồi, haizz."
"Đáng buồn nhất là mẹ đẻ mất được một tuần rồi, làm con mà cũng không rơi được một giọt nước mắt, có phải lúc nhỏ bị cha nó đánh ngu luôn rồi không?"
"Năm đó tên khốn nạn kia cờ bạc thua liền lấy con trai ra trút giận, thằng nhỏ khóc cách mấy nhà còn nghe được, có mấy lần tôi lén báo cảnh sát.
Sau lại chả có động tĩnh gì nữa, tôi tưởng hắn hối cải rồi, ai ngờ hắn dán miệng thằng nhỏ lại rồi đánh tiếp, đánh tới thằng nhỏ thở thoi thóp mới dừng tay, ác như thú.
Nếu không phải mẹ nó liều mạng chạy ra xin chúng tôi giúp đỡ, thằng nhỏ đó thiếu chút nữa không cứu được."
"Thằng cha nó không ra gì, nhưng tâm địa thằng con cũng sắt đá quá vậy, hay là di truyền cha nó rồi?"
"Nếu không phải tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, tôi còn tưởng người bên kia mới là con ruột của cô ấy đó."
Người kia trong miệng các bà, giờ phút này đang tránh trong một góc hẻo lánh của linh đường mà khóc đến thương tâm gần chết, sự chú ý của mọi người không nằm ở người nhà của người chết, mà là rơi trên người kia.
Những lời bàn tán của hàng xóm láng giềng một chữ không lọt mà chui vào tai Lăng Xuyên, cậu bất đắc dĩ đến góc bên kia, cúi đầu móc móc trong túi ra một cái khăn tay.
"Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa, còn khóc nữa em cũng nghi ngờ anh mới là con ruột của mẹ em."
Lộ Nam khóc không dừng được, Lăng Xuyên đành phải giúp anh lau nước mắt.
"Đừng khóc nữa mà, anh xem mắt anh sưng như quả óc chó rồi kìa."
"Em...!em đừng quá đau lòng..." Lộ Nam khóc không thành tiếng mà nói, rõ ràng anh mới là người khóc dữ nhất, lại đi an ủi người khác.
Lăng Xuyên lắc đầu: "Từ khi mẹ tôi kiểm tra ra bị bệnh, đến bây giờ, đã ba năm rồi.
Có lẽ cũng đủ lâu để chuẩn bị xong tâm lý, khi ngày này thật sự đến, ngược lại tôi không có quá đau khổ như trong tưởng tượng."
Tiếng khóc của Lộ Nam dần dần ngừng, nhưng lâu lâu vẫn nức nở vài cái.
Mọi người mới phát hiện, bỏ qua đôi mắt sưng đỏ kia không nói đến, vị này hoàn toàn là một người đàn ông tuấn tú, thân hình cao lớn và ăn mặc đĩnh đạc tinh anh, khiến người ta khó có thể tin rằng anh và người khóc lóc thảm thiết lúc nãy là cùng một người.
Một người đàn ông không được chào đón xông vào linh đường, tạo ra một trận ồn ào không lớn không nhỏ.
Phàm là người quen biết hắn có mặt trong linh đường, đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Lăng Xuyên vẫn bình tĩnh như cũ, Lộ Nam lại bước lên chắn trước mặt cậu, Lăng Xuyên đưa mắt nhìn xuống, thấy bàn tay Lộ Nam cố tình giấu phía sau đang run rẩy.
"Ông tới đây làm gì?" Lộ Nam cố nén sợ hãi chất vấn.
Người đàn ông trả lời đến dõng dạc: "Đây là chuyện nhà tao, cần đéo gì mày lo?"
"Chuyện của Tiểu Xuyên chính là chuyện của tôi, em ấy không có loại người thân như ông." Dù Lộ Nam đã mạnh mẽ kiềm chế, nhưng âm cuối hơi run lại bán đứng anh, người nhạy bén có thể nhận ra anh đang sợ hãi.
"Nó là tao *** con mẹ nó sanh ra đó, mày nó có quan hệ hay không?" Người đàn ông cười lạnh, lời nói thô bỉ khiến người khác buồn nôn.
Lăng Xuyên bước ra từ phía sau Lộ Nam, thản nhiên đối diện với cha ruột của mình.
"Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với ông.
Ba, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng ba, bây giờ tôi tên là Lăng Xuyên, từ lúc tôi sửa lại họ của mình, tôi đã không còn bất kể quan hệ gì với ông.
Khi còn nhỏ tôi rất sợ ông, cũng chẳng dám ngỗ nghịch với ông.
Nhưng hiện tại không giống vậy nữa, tôi lớn rồi, không còn là thằng nhỏ yếu đuối vô dụng kia, ông cũng đừng hòng đe dọa hay uy hiếp tôi, muốn lấy được thứ gì từ tôi.
Từ nay về sau, tôi không có quan hệ gì với ông, mẹ đã đi rồi, ông để bà đi một cách yên ổn đi."
Người đàn ông khịt mũi coi thường những lời này của con trai mình: "Đừng tưởng rằng mày theo họ của con mẹ đoản mệnh của mày thì mày không phải con tao, muốn cắt đứt quan hệ cha con với tao? Được, chia cho tao di sản của mẹ mày, đừng tưởng độc chiếm một mình."
Không chờ Lăng Xuyên lên tiếng, Lộ Nam đã nổi giận trước: "Ông có biết xấu hổ không? Dì vất vả kiếm được một chút tiền đều bị ông lấy đi cờ bạc hết, ông có bao giờ quan tâm tới dì và Tiểu Xuyên chưa? Dì bị bệnh ông biến mất không thấy tăm hơi, giờ dì mất rồi ông còn có mặt mũi tới đòi tiền?"
Láng giềng xung quanh cũng nhìn không được mà thóa mạ theo, người đàn ông thấy người đông thế mạnh, khí thế không thể không thu liễm, nhưng thái độ lại như chó cắn không buông: "Tao tra rồi, căn nhà này còn chưa bán, bây giờ mẹ mày chết rồi, nhà này là của tao!"
Lộ Nam còn muốn phát giận, lại bị Lăng Xuyên bình tĩnh giữ lại: "Căn nhà này là nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn, dù có những ký ức tồi tệ ông ban cho, nhưng đây cũng là hồi ức cuối cùng của tôi với mẹ, lúc không lo nổi tiền thuốc men, cũng không bán đi, bây giờ càng không đưa nó cho ông."
"Mày cho rằng mày nói vậy là có thể đuổi tao đi?" Người đàn ông chỉ vào Lộ Nam, "Tao nhớ thằng người yêu này của mày là luật sư phải không, căn nhà là cuối cùng thì thuộc về ai, nó chắc là rõ hơn mày đó, biết điều thì đưa giấy tờ nhà ra đây, miễn cho tao kiện lên tòa!"
Lời hắn nói làm Lăng Xuyên cười nhạo báng một tiếng, hắn rõ ràng đã bị tiếng cười tràn ngập khinh bỉ là chọc điên: "Mày cười cái gì? Tao cũng là người biết luật phát đấy!"
"Vậy thì tốt quá, nếu ông đã biết luật pháp thì chắc chắn cũng rõ, vợ chồng không chỉ có tài sản chung, mà còn phải cùng gánh nợ nần phải không?" Lộ Nam run run lấy một tờ chứng từ từ túi áo ra, mở ra trước mặt người đàn ông, "Để chữa bệnh cho dì, căn nhà này ba năm trước đã lấy thế chấp cho vay nặng lãi, bây giờ dì không còn nữa, ông là người đi vay thứ nhất, mời ông lập tức trả tiền!"
"Trả tiền!" "Trả tiền!" Người xung quanh sôi nổi phụ họa.
Người đàn ông thẹn quá thành giận: "Mày nói nhăng nói cuội!"
"Không phải ông muốn kiện lên tòa sao? Tôi có nói bậy hay không, chờ ông lên tòa sẽ rõ." Lộ Nam phe phẩy tờ chứng từ vay tiền, "Nhưng mà tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn tiếp tục bám lấy Tiểu Xuyên, chỉ bằng những việc ông làm ngày xưa, lấy đại một tội nào đó tôi cũng có thể cho ông vào tù ngồi chơi vài năm.
Gặp trên tòa thì dễ đấy, chỉ sợ sau đó chỉ có thể đến tù giam mà gặp ông."
Lời cảnh cáo lí lẽ chính đáng, bởi vì khí thế của Lộ Nam khiến cảnh cáo có hơi yếu một chút, những vẫn có tác dụng hiệu quả như cũ, quần chúng xung quanh chỉ vào hắn mà mắng: "Một là trả tiền, hai là cút đi!'
Người đàn ông biết mình không phải đối thủ đánh nhau với nhiều người như vậy, chống lưng cho Lăng Xuyên là luật sư hắn hận nhất, trước mắt toàn là hoàn cảnh xấu, đành phải căm hận buông lời tàn nhẫn: "Hai thằng mày cứ chờ đó, căn nhà này sớm muộn cũng là của tao!"
Lăng Xuyên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười quái dị.
"Mẹ mày chết mà mà còn cười được, tao thấy mày mới là thằng lòng lang dạ sói chân chính." Người đàn ông ác độc mắng cậu, "Tao đúng là tạo nghiệt, mới sanh ra một con chó như mày."
Vẻ mặt Lăng Xuyên thong dong, không biết là giấu tâm tình quá sâu, hay là thật sự thờ ơ, nhưng Lộ Nam bên cạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
"Nếu ông nói đủ rồi, thì mời ông ra khỏi linh đường của mẹ tôi." Lăng Xuyên ra lệnh đuổi khách.
Đuổi đi kẻ không mời mà đến, những người khác đơn giản mà an ủi Lăng Xuyên vài câu sau đó lần lượt đi về, chỉ để lại Lộ Nam ở nơi này, sắc mặt vẫn kém như cũ.
Lăng Xuyên cười hỏi anh: "Em còn không so đo với ông ta, sao anh còn để ý đến lời của ông ta như vậy?"
Lộ Nam nắm chặt nắm tay: "Bởi vì...!bởi vì anh không muốn hắn nói em như vậy."
"Anh có thể tin tưởng không? Hiện tại bất kể ông ta nói cái gì cũng không tổn thương đến em được, có lẽ thì trong lòng em, ông ta chỉ là một kẻ qua đường nhỏ nhoi, thậm chí so với người qua đường còn nhỏ đến không đáng kể."
Lộ Nam cúi đầu: "Anh tin."
Một khoảng im lặng giữa hai người, ai cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
"Lái xe tới sao?" Lăng Xuyên đánh vỡ sự xấu hổ này.
"Ừm."
"Đậu dưới lầu?"
"Ừm."
"Vậy," cậu dừng một chút, "Em tiễn anh?"
"...!Ừm."
Hai người sóng vai im lặng xuống lầu, khu nhà cũ kỹ này không có thang máy, phải rẽ theo chiều kim đồng hồ bảy lần mới đến điểm cuối.
Xe Lộ Nam đậu ở phía nam đường, hai người đi đến đường phía bắc rồi dừng lại.
"Tới rồi."
"Ừm."
Lộ Nam chậm chạp không chịu đi, hai người đối diện không biết nói gì, Lăng Xuyên thình lình mở miệng.
"Chúng ta đã chia tay bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Ba năm trước, quan hệ của chúng ta bị đưa ra ánh sáng, mẹ em cực lực phản đối, em không đồng ý, mẹ em bị tức giận mà vào bệnh viện, kết quả kiểm tra lại ra một khối u trong đầu." Lăng Xuyên không khỏi cười khổ, "Thật là một cốt truyện cũ rích, vì để mẹ an tâm dưỡng bệnh, em đưa ra lời chia tay, anh cũng đồng ý rồi."
"Anh biết em không phải thật tình muốn thế, anh chỉ không muốn làm em khó xử."
"Đúng vậy, nhưng em vẫn luôn cảm thấy bệnh của mẹ là do em và anh gây nên, sau đó cố gắng tránh né anh.
Thật ra em biết rõ hai việc này không liên quan đến nhau, anh vô tội bị em giận chó đánh mèo, còn dùng giá cao cho em cầm cố căn nhà.
Những năm gần đây anh âm thầm gửi cho em tiền em biết cả, nếu không có anh, mẹ em không thể kiên thì được đến bây giờ, hôm nay cũng không dễ dàng thoát khỏi tên cặn bã kia, anh vẫn luôn giúp em, em vẫn cứ khiến anh bị thiệt thòi."
"Em đừng nói lời khách sáo như vậy, sẽ làm anh có cảm giác trong lòng em anh chỉ là một người qua đường."
"Được rồi." Lăng Xuyên nhấp nhấp môi, đổi đề tài, "Anh bây giờ sao rồi, có...!người yêu mới chưa?"
"Vẫn đang độc thân."
Lăng Xuyên cắn môi dưới, rối rắm: "Em nghĩ, nếu có thể...!Em là nói, nếu anh đồng ý...!chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?"
Ánh sáng trong mắt Lộ Nam lấp lóe, anh kéo người đối diện ôm chặt vào lòng, đầu vùi vào cố cậu, tựa như cả thế giới mất đi nhưng lại tìm về được.
Lăng Xuyên về lại vòng tay ôm ấp cũ, cậu từ từ đưa hai tay lên, vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của đối phương.
"Không phải làm lại từ đầu." Giọng Lộ Nam rầu rĩ mà nói.
"Là sao?"
"Là nối lại tình xưa."
Lăng Xuyên nhắm mắt lại, an tĩnh cảm thụ một lát, cho đến khi cảm thấy có chút khác thường, cậu dùng sức tránh thoát, mới phát hiện hốc mắt Lộ Nam lại phiếm đỏ.
"Sao anh lại khóc rồi?" Lăng Xuyên lại móc khăn tay ra lần nữa để lau khóe mắt Lộ Nam, "Bây giờ anh thật thích khóc mà."
Cậu lau xong nước mắt, nhét chiếc khăn tay vào túi trước ngực Lộ Nam: "Cái này vốn dĩ là của anh, anh còn nhớ không? Trước khi em hay khóc, anh dùng nó để lau nước mắt cho em.
Nhưng mà bây giờ, hình như anh còn cần nó hơn em nữa.".