Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi



Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên trả lời: "Đang chụp ảnh chung với bạn gái."

Giảng viên Toán cao cấp nghe xong, nhíu mày, một bộ dáng không quá tin tưởng.

Kinh Nhiên chính là sinh viên có thành tích học tập rất tốt, nhưng ở phương diện tương tác với mọi người thì có chút khiếm khuyết, cho tới bây giờ không thấy anh có bạn bè nào. Đặc biệt là chuyên ngành Quản lý khách sạn này, về sau đều phải đi công tác ở các khách sạn lớn, bất luận là làm ở cương vị nào, đều yêu cầu phải có mối quan hệ nhân sinh tốt. Vì vậy không ít giảng viên ngành Quản lý đều lo lắng cho Kinh Nhiên, bởi vì nhìn anh giống như là nhà nghiên cứu khoa học hằng năm đều ngốc trong phòng thí nghiệm, chứ không phải là một người quản lý khách sạn.

Giảng viên Toán cao cấp không biết tình trạng gia đình Kinh Nhiên, nhìn từ quần áo anh mặc, hàng năm đều là đồ thể thao, tuy rằng chất liệu vải rất tốt, nhưng mà kiểu mẫu lại quá khó coi, có thể phỏng đoán thời điểm mua thì giá vô cùng rẻ. Cho nên, chủ quan cho rằng gia cảnh của anh không tốt lắm.

Nhìn thêm chút nữa, quần áo Cảnh Lỵ mặc rất đẹp, loé sáng từ đầu đến chân, vừa thấy chính là con gái nhà giàu. Bởi vì thành tích của Cảnh Lỵ thật sự quá kém, đặc biệt là Toán cao cấp, căn bản không phải là trình độ của sinh viên Đại học J. Mới đầu ông còn cho rằng cô là dựa vào quan hệ mới vào được Đại học J, nhưng không ngờ cô lại là cầm quốc tịch nước ngoài coi như du học sinh bước vào.

"Bạn gái em? Cảnh Lỵ?" Giảng viên Toán cao cấp xác nhận lại.

Sinh viên đều là người trưởng thành, không còn là học sinh cao trung, yêu đương không cần phải che che dấu dấu.

Kinh Nhiên gật đầu thừa nhận: "Vâng."

Tư tưởng của giảng viên có hơi cũ kỹ, cho rằng tìm bạn gái hẳn là nhìn trúng tài hoa, tướng mạo chỉ là thứ yếu, mà không phải là dạng nữ sinh chỉ có vẻ bề ngoài như Cảnh Lỵ. Nhưng mà, người trẻ tuổi thời nay, theo đuổi bạn cặp đều yêu cầu diện mạo phải đẹp, thấy nhiều không trách, cũng không có quyền chỉ trích loại hiện tượng này. Nhưng không nghĩ tới ngày thường trông Kinh Nhiên lầm lì, cũng quen một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.


"Thành tích của bạn gái em không tốt lắm, em dạy bạn ấy nhiều hơn đi, nếu không sẽ không tốt nghiệp nổi đâu." Giảng viên chỉ nói như vậy, không hơn.

"Thành tích học tập của cậu kém tới mức nào?" Kinh Nhiên không hề suy nghĩ liền trực tiếp cúi đầu hỏi Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ: "..."

Đại học bá, cậu là đang muốn bị ăn đập đó hở?

*

Cảnh Lỵ trở lại phòng học, lấy ảnh chụp của cô và Kinh Nhiên gửi qua WeChat của Lâm Tuệ Vinh, nhưng mà đến lúc tan học cũng chưa thấy đối phương trả lời, có lẽ là đang thi đấu. Cô cũng không để ý tới, cô coi như đã thông báo cho Lâm Tuệ Vinh, hôm nay cô bắt đầu kết giao với Kinh Nhiên. Dù sao sau ba tháng, cô sẽ chia tay với Kinh Nhiên, Lâm Tuệ Vinh cũng sẽ không tới quấy rầy cô.

Giữa trưa sau khi tan học, ngoài ý muốn chính là Kinh Nhiên đứng ở cửa phòng học lớp 2 chờ Cảnh Lỵ đi ra.

Bọn họ là bạn trai bạn gái, lại còn là lớp hàng xóm của nhau, không lý do gì mà không đợi cô đúng chứ?

Nhưng mà, thời điểm chạy bộ buổi sáng, bọn họ cũng không hẹn trước, chỉ là hai người đúng lúc đều đi vận động, cho nên sau khi vận động xong, liền hẹn trở về ký túc xá thay quần áo xong thì cùng nhau đến nhà ăn ăn bữa sáng.

Từ nhà ăn hai người không hẹn mà cùng song song đi tới đây.

Kinh Nhiên nhớ tới buổi sáng Cảnh Lỵ nắm tay anh trở về phòng học, vì vậy anh nắm lấy tay Cảnh Lỵ.

Theo bản năng Cảnh Lỵ rụt tay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên cũng không hiểu nhìn cô, sao cô lại trông như không muốn? Không phải các cặp đôi đều nắm tay nhau đi trên đường sao? Buổi sáng cô cũng chủ động nắm tay mà?

Tan học, người đi trên đường rất nhiều, có không ít các cặp tình nhân. Có một số cặp tay trong tay, có một số thì nhà trai ôm vai nhà gái, có cả mấy cặp cãi nhau ầm ĩ truy đuổi...

Mà bọn họ, nhìn có chút không được tự nhiên...

"Xin lỗi." Kinh Nhiên cũng không biết có phải là mình đã làm sai gì rồi hay không, nhưng mà anh nhìn ra được Cảnh Lỵ không muốn, nên liền nói xin lỗi.

Cảnh Lỵ thấy cảm xúc Kinh Nhiên đã hạ xuống, trông như một con cún to cao ủ rủ cụp đuôi. Cuối cùng cô vẫn là mềm lòng, hơi áy náy. Tay nhỏ của cô kéo lấy tay của Kinh Nhiên, giải thích: "Tôi... Chưa từng kết giao với người khác... Nên không quen..."

"Tôi cũng vậy." Kinh Nhiên gật đầu đáp lại, lại bỏ thêm một câu: "Thật trùng hợp, bọn mình đều là mối tình đầu."


Khuôn mặt Cảnh Lỵ cứng đờ ——

Mối tình đầu...

A, đây là mối tình đầu của cô!

Không ngờ đối tượng tình đầu lại quyết định một cách qua loa như vậy.

Cung phản xạ của Cảnh Lỵ quá dài đến giờ mới phát hiện ra, mối tình đầu của cô lại không phải loại học bá như Giang Trực Thụ, mà mà đầu nấm đông cô Lâm Đạt Lãng[1]!

Tức khắc Cảnh Lỵ cảm thấy cả người đều không ổn.

"Lão đại!"

Tan học ba bạn cùng phòng khoa máy tính của Kinh Nhiên cũng tới nhà ăn, không nghĩ tới sẽ gặp được anh. Càng không thể tưởng tượng được chính là, hai người bọn họ đứng ở trên đường, nắm tay đang nói chuyện trời đất.

Tào Kiến Hoa không dám tin vào mắt mình, nói: "Đậu má, lão đại, Cảnh Lỵ thật sự là bạn gái của cậu? Cậu theo đuổi thế nào vậy?"

Kinh Nhiên thành thật trả lời: "Không theo đuổi."

Không theo đuổi...

Từ trên trời rơi xuống hả?

Con mẹ nó, là hoa khôi của ngành theo đuổi lão đại?


Ba bạn cùng phòng đều nhìn sang Cảnh Lỵ đứng ở bên cạnh Kinh Nhiên, khiến cho cô gái xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Trong bầu không khí xấu hổ như vậy, ba bạn cùng phòng cũng không tiện quấy rầy, ngượng ngùng cười một tiếng: "Lão đại, bọn tớ đi ăn cơm trước, không quấy rầy hay người các cậu nữa..." Sau đó, ba người vội vàng rời đi.

"Kinh Nhiên!" Cảnh Lỵ tức giận không biết nên nói với anh thế nào mới tốt, tuy rằng người không phải do anh chủ động theo đuổi, nhưng mà anh lại thành thật nói cho người khác như vậy, thế thì mặt cô biết ném chỗ nào?

Một cô gái xinh đẹp như cô, nhiều người chất lượng tốt theo đuổi thì không đồng ý, cố tình lại chạy theo một nam sinh quê mùa như thế này, người khác có lẽ sẽ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề mất?

Qua một buổi tối và một buổi sáng quen nhau, Cảnh Lỵ đại khái cũng đã biết rõ anh là người thế nào. Tên nhóc này, là một người có chỉ số thông minh cao, nhưng EQ lại thấp đến thảm thương. Trách không được chưa bao giờ thấy có nữ sinh nào nói chuyện với anh, vấn đề tuyệt đối không nằm ở quần áo, mà là anh vừa mở miệng đã chọc cho nữ sinh tức giận.

Kinh Nhiên phát hiện Cảnh Lỵ tức giận, nhưng mà, sao cô lại đột nhiên tức giận?

Nghe nói, mỗi tháng con gái luôn có mấy ngày bực bội.

Kinh Nhiên dè dặt hỏi: "Lỵ Lỵ, bà dì của cậu tới à?"

Chú thích:

[1] Lâm Đạt Lãng với mái đầu nấm đông cô cho mấy chị dễ hình dung ra bé nam chính của chúng ta =))))



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận