Bạn Trai Nhỏ

Anh ta thật sự đã mất cô rồi.

Mất hoàn toàn, mất triệt để.

Trong nháy mắt, Vinh Lãng đã xác định được tâm ý của Ông Như Mạn, cô thực sự muốn rời khỏi anh ta, từ giờ trở đi, hai người thậm chí còn không được bằng người xa lạ.

Nhận ra điều này, Vinh Lãng giơ tay lên vuốt mặt, ngăn cho nước mắt chảy ra.

"Đệch mẹ, người anh em mày đúng là không đơn giản." Mặc Phi chỉnh lại cổ áo, lại nhìn Châu Sâm: "Rất biết giở trò đấy, mày mẹ nó sao không đánh lại hả?"

"Anh có ý gì, để cái mồm nói chuyện cho sạch sẽ đi." Ông Như Mạn vẫn đứng chắn trước mặt Châu Sâm, giữ nguyên tư thế che chở.

Rất gai mắt.

"Tôi có ý gì à?" Mặc Phi cười khẩy: "Thằng oắt này cũng không phải thứ tốt đẹp gì," sau đó liếc Ông Như Mạn bằng nửa con mắt: "Cô cũng chẳng phải..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Châu Sâm đạp một cái. Vốn dĩ lúc nghe câu đó, Vinh Lãng đã định chạy tới ngăn anh ta lại, nhưng còn chưa kịp nói đã thấy anh ta bị đạp ngã sõng xoài.

Thấy vậy, Vinh Lãng cũng xông lên, Ông Như Vọng đương nhiên sẽ không để Châu Sâm đánh một mình, cũng gia nhập cuộc chiến.

Vì thế, hai cặp bạn tốt lao lên đánh nhau tại cửa siêu thị.

Ông Như Mạn can không nổi, một lúc sau bảo vệ đã chạy tới, đem mấy người tách ra.

Châu Sâm giơ tay lên lau máu trên khóe miệng, nhìn Mặc Phi cảnh cáo: "Anh có thể nói tôi, nhưng tốt nhất đừng có nói tới chị ấy."

Ông Như Mạn không muốn kinh động nhiều người, chỉ nói với bảo vệ rằng hai bên có quen biết, có chút mâu thuẫn, chỉ là say rượu nên làm loạn thôi, không cần báo cảnh sát, cho nên bọn họ chỉ nhắc nhở vài câu sau đó đành để cô đưa người đi.

Mặc Phi vẫn còn đang kích động, Vinh Lãng vẫn phải giữ chặt lấy. Anh ta hít một hơi sâu, vậy mà lại phát hiện bản thân thậm chí can đảm nói chuyện với cô cũng không có, đến nỗi không dám quay lại nhìn, bọn họ thân thiết như vậy, mà mình thì giống như một trò cười.

Mặc Phi nhìn Vinh Lãng nghe Ông Như Mạn nói xong, liền lập tức bỏ đi không dừng lại, phức tạp nhìn Ông Như Mạn và Châu Sâm.

"Hai người quả nhiên rất "xứng đôi"." Nói xong liền vội vàng đuổi theo Vinh Lãng.

Lúc đuổi kịp Vinh Lãng, lần đầu tiên Mặc Phi thấy bạn mình khóc.

Chính là loại khóc không kìm nén được, khuôn mặt giàn giụa nước mắt,hai tay ôm lấy đầu, vai run lên.

Mặc Phi đột nhiên không biết phải nói gì. Anh ta giống như hiểu, lại cũng giống như chẳng hiểu gì cả.

Hóa ra một người kiêu hãnh như Vinh Lãng, lại cũng có ngày vì một người phụ nữ mà rơi lệ.

Chuyện này đối với anh ta thật buồn cười, cũng không đáng tin. Anh ta chần chừ không bước tiếp, không giống như lần trước tiếp tục khuyên giải bạn mình "đàn bà thôi mà có gì đâu."

Anh ta cảm thấy thật vui mừng, may mà bản thân không ngu ngốc như Vinh Lãng, rõ ràng điều kiện của bản thân tốt như vậy, lại vì một người phụ nữ mà phải khóc lóc, nửa đêm còn ra ngoài mượn rượu giải sầu. Thế nhưng cũng lại có một chút tiếc hận, loại cảm giác này trước đây anh ta đều chưa từng được trải qua.

Vinh Lãng liên tục ổn định hơi thở của mình, khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, bản thân càng không muốn nghĩ tới thì lại càng không kiềm chế được, sau cùng liền nhớ về đêm đó.

Nếu hôm đó mình ở lại, nếu như sớm phát hiện ra thái độ cô có điểm bất thường, nếu như sớm từ chối Lương Ngưng... Nếu như... thì sự việc sữ khác. Mọi chuyện đã đến nông nỗi này, anh ta cũng không trách móc Ông Như Mạn nữa, mà ngược lại lại nhớ đến những điểm tốt của đối phương.

Cô ấy đã từng yêu mình như vậy, bạn bè của anh ta cũng đều biết đến sự tồn tại của cô, đều biết cô đối với anh ta tốt đến thế nào, mà anh ta cũng tự mình biết rõ.

Tại sao những thứ vốn dĩ thuộc về mình hết thảy lại đều biến mất?

Gia đình nhỏ ngọt ngào, còn có sự dịu dàng của cô.

Bây giờ đều không còn nữa.

Vinh Lãng lại khóc nấc lên, Mặc Phi cũng không biết phải an ủi thế nào, cuối cùng đành đưa anh ta về nhà.

"Như Mạn..."

Vinh Lãng nằm trên giường, giống như môt cái cây khô đã mất hết sức sống, gọi tên cô xong sau đó dần dần héo mòn.

Trong căn nhà này, hơi thở của Ông Như Mạn cuối cùng đã tan biến.

Ở một diễn biến khác.

Ông Như Mạn tận mắt chứng kiến Vinh Lãng bỏ đi cũng không nói gì, lại quay sang hỏi hai người kia có chỗ nào không thoải mái hay không, mà hai người đàn ông mới lớn này đương nhiên sẽ nói rằng mình ổn.

Cuối cùng cô đành lái xe đưa hai người quay về.

Hai người thay nhau tắm xong, bèn ngồi trong phòng khách chờ được cô bôi thuốc, ngoan ngoãn giống như học sinh mẫu giáo vậy.

Cũng may, vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ có vài vết bầm nhỏ trên khóe miệng và đuôi mắt, hơi đỏ và sưng lên. Rửa sạch xong, Ông Như Mạn bắt đầu bôi thuốc cho Ông Như Vọng.

Trong suốt quá trình này, Châu Sâm yên lặng kiên nhẫn chờ đợi.

"Đợi một chút rồi tôi bôi cho cậu." Ông Như Mạn bộ dạng hung dữ lừ mắt nhìn.

"Em tự bôi được rồi." Nói xong liền cầm lấy chai rượu thuốc đi vào phòng Như Vọng.

Vài phút sau đi ra, cậu cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Ông Như Mạn, nhỏ giọng hỏi: "Chị Như Mạn, chị giận rồi à?"

"Tại sao tôi lại phải giận?" Ông Như Mạn hỏi ngược lại, sau đó lại thở dài một tiếng: "Là do tôi không tốt."

Hai người đều tự mình biết ý nghĩa của câu nói này, thế nhưng ở đây còn có Như Vọng không biết, cho nên rất đĩnh đạc vỗ nhẹ vai chị mình: "Chị đừng tự trách mình, là anh ta không xứng với chị, cái loại người rác rưởi đấy, đúng là vật họp theo loài, cả hai người đó nhìn qua đã biết chả ra gì."

Ông Như Mạn bị cậu chọc cười, sợi tóc bên tai rơi lòa xòa xuống.

Châu Sâm khẽ động, thế nhưng cũng không thật sự đưa tay ra vén lên giúp cô.

"Ừm. Thật ra anh ta cũng không đến nỗi nào." Ông Như Mạn khách quan đánh giá Vinh Lãng: "Em đừng nói mấy lời khó nghe như vậy."

"Ồ." Ông Như Vọng đáp lời.

Thực ra cậu cũng nhìn thấy biểu hiện của Vinh Lãng ngày hôm nay, nếu anh ta không thật sự thích Ông Như Mạn thì cũng sẽ không khóc đến như vậy. Thế nhưng mà bây giờ hối hận thì có ích gì, chị gái mình chắc chắn phải xứng đáng với người tốt hơn.

"Được rồi, đi ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nữa, chị không sao đâu." Ông Như Mạn hiểu rõ suy nghĩ của Như Vọng, nhéo nhéo má cậu, làm cho Như Vọng có chút xấu hổ, đã lớn bằng này rồi, lại còn đang trước mặt bạn nữa, liền đẩy Ông Như Mạn ra: "Chị đi ngủ trước đi, em nói chuyện với A Sâm một lát."

Như Vọng dùng khuỷu tay huých Châu Sâm một cái: "Kinh đấy, nhìn không ra cậu đánh nhau lợi hại vậy."

Châu Sâm ngả đầu tựa vào ghế sofa, khóe miệng khẽ nhếch.

"Hôm nay làm sao lại đánh nhau thế?" Như Vọng như một con khỉ ngồi một bên.

"Nhìn ngứa mắt."

"Đệch." Đúng như dự đoán, Ông Như Vọng vỗ đùi đành đạch.

Thật ra lí do thế nào cũng không quan trọng, chủ yếu là đã có thể mượn cơ hội đập cho Vinh Lãng một trận, xả giận cho chị mình.

Ông Như Vọng dương dương đắc ý.

Chợt thấy bịch đồ để trên bàn, là túi đồ Châu Sâm vừa mua ở siêu thị, không biết có gì ăn không, liền nhoài người ra với lấy.

Châu Sâm muốn ngăn lại mà không kịp, Ông Như Vọng đã lôi mấy hộp nhỏ từ bên trong ra. Trái tim Châu Sâm treo lơ lửng, không biết phải nói gì.

Nhìn rõ cái hộp trong tay là gì, Ông Như Vọng hoài nghi gọi: "Châu Sâm?"

Sau đó mang theo một chút tức giận, giơ hộp lên hỏi: "Cái gì đây?"

Châu Sâm cẩn thận mấy cũng có lúc sơ suất, vậy mà lại quên giấu đi. Cậu á khẩu không nói nên lời.

"Đậu má, cậu con mẹ nó...!" Như Vọng có vẻ rất tức giận: "Lúc nãy ở bar cậu rõ ràng không nói, à đợi chút, cậu con mẹ nó có thể mà, mua dùng với ai hả?"

Ngữ khí đột nhiên trở nên ái muội: "Tôi biết rồi nha, nãy thấy cậu chau mày nhìn chị gái nhỏ múa cột trên sân khấu, chẳng trách chẳng trách." Lại thở dài: "Đẹp trai thật là tốt haizzz."

Cậu xoay xoay hộp nhỏ trên tay ngắm nghía, mặt Châu Sâm cũng đỏ lên.

"Này này này, cậu khai trai lúc nào đấy?" Ông Như Vọng hỏi.

Sắc mặt Châu Sâm lạnh tanh, nhoài người với mấy cái hộp cầm về, cậu có thể lấy người khác ra làm bia đỡ đạn, nhưng lại không muốn có bất cứ mối liên hệ gì, cho nên im lặng là cách tốt nhất. Dù sao, nhìn Ông Như Vọng thế này chắc chắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì đâu.

Nhưng mà lại xuất hiện thêm một vấn đề nữa, cậu cần phải chuyển ra ngoài, nếu không cứ như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện mất.

"Thằng nhóc này cậu còn chưa lên đại học đâu, thế mà đã bắt đầu làm loạn rồi, hihi."

Châu Sâm không trả lời, nhét mấy cái hộp nhỏ vô túi, sau đó lấy khoai tây chiên và đồ ăn vặt mới vừa mua ra.

"Chơi game không?" Một câu nói này hoàn toàn thu hút tầm mắt Ông Như Vọng.

"Đến đây đến đây đến đây! Xưng bá thế giới nào."

Có lúc nghĩ, cũng là do Ông Như Man bao bọc cậu quá kỹ, cho nên suy nghĩ của Như Vọng thật sự đơn thuần.

Châu Sâm có chút ghen tị, nhưng sau đó nghĩ lại, bản thân như thế này cũng tốt, nếu như đơn giản như Ông Như Vọng, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn chẳng thể có được Ông Như Mạn rồi.

Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui