Đối phương chẳng những không thèm lén lút chơi chữ mà không hề che giấu dã tâm của bản thân.
“Luật sư Giang vẫn sắc bén như cũ nhỉ.” Thẩm Đình Chi nhẹ cười một tiếng, dựa người ra sau: “Thế nhưng hợp nhất và thôn tính chẳng phải cũng là một cả sao?”
Giang Yến Từ cười như không cười, phản kích chẳng e dè: “Luật sư Thẩm cũng vẫn cứ thích cả vú lấp miệng em thế mà.”
Thẩm Đình Chi lại cười nhưng trong mắt lại chẳng hề có tí ý cười nào.
Thế nhưng anh ta đã không tiếp tục đối chọi gay gắt với Giang Yến Từ nữa mà chuyển mục tiêu sang Hà Vân Duyệt: “Cô Hà, tôi tin chắc là cô cũng hiểu tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla và “Thải Vân Truy Nguyệt” vốn dĩ không cùng một đẳng cấp nhỉ.”
Hà Vân Duyệt ngây người: “Chuyện này…”
Thẩm Đình Chi nói tiếp: “Một bên là tập đoàn mỹ phẩm trang điểm lớn đa quốc gia, một bên thì trong nước nổi tiếng mà ở quốc tế cũng chỉ là một công ty nhỏ bé vô danh.”
“Chuyện hợp nhất sẽ có lợi cho bên nào nhiều hơn thì cũng dễ nhận ra mà.”
“Hơn nữa, cô Hà sắp có được cổ phần của tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla rồi.
Chúng tôi định sẽ để ông Brock đến tiếp quản chức CEO của nhãn hiệu cũ, ông ấy là một giám đốc điều hành giàu kinh nghiệm và đang chạy quảng bá cho các thương hiệu mỹ phẩm trang điểm.
Ông ấy có mắt nhìn đặc biệt và kinh nghiệm phong phú, đã từng tạo ra vô số các thương hiệu mỹ phẩm bán rất chạy.
Chúng tôi có niềm tin chắc chắn người này có thể giúp công ty của cô Hà thành danh trên thị trường quốc tế.
Không phải mong muốn của các cô là đưa sản phẩm hướng ra quốc tế hay sao? Tôi cảm thấy điều kiện của chúng tôi đã đủ đáp ứng rồi đấy.”
Môi Hà Vân Duyệt giật giật nhưng không đáp lại.
Diệp Tri Chi không nhịn nổi mở miệng: “Đây là sự kiêu căng của một tập đoàn lớn đấy sao?”
“Kiêu căng của tập đoàn lớn?” Thẩm Đình Chi như thể nghe được điều gì thú vị lắm, ánh mắt lóe lên, chậm rãi chuyển hướng nhìn sang Giang Yến Từ: “Nếu đúng là vậy thì chẳng phải luật sư Giang cũng như thế hay sao?”
Giọng anh ta ẩn chứa ý tứ sâu xa: “Về mặt này, hẳn là luật sư Giang phải rõ lắm.”
Diệp Tri Chi nhìn sang người bên cạnh mình theo bản năng: “Gì cơ?”
Giang Yến Từ chẳng để lộ cảm xúc trong mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, điều kiện như thế không thể nói là công bằng được, chúng tôi cũng không thể chấp nhận.”
“Vậy thì xem ra chúng ta chẳng còn gì để bàn tiếp nữa rồi.”
Thẩm Đình Chi đứng lên cùng nhóm ông Lex tỏ ý muốn rời đi.
Thế nhưng trước khi rời đi, Thẩm Đình Chi đã dừng bước, quay lại nhìn về phía Giang Yến Từ.
“Phải rồi, luật sư Giang này.”
Anh ta tạm ngừng rồi nói: “Các anh cứ việc suy nghĩ thêm đi nhé.”
“Còn về giám đốc Hà, tôi nghĩ bỏ qua cơ hội lần này, rất có thể chưa chắc đã có lần sau đâu.”
“Ngài Lex sẽ ở lại đây một tuần, hy vọng trong một tuần này, các cô sẽ đưa ra được câu trả lời khiến đôi bên đều vừa ý.”
Thẩm Đình Chi chẳng nói rõ ràng, chỉ cười.
Nhưng trước lúc đi, anh ta đã lẳng lặng nhìn Giang Yến Từ làm khẩu hình miệng, mà rõ ràng nó là…
“Tổng giám đốc Giang.”
Ánh mắt Giang Yến Từ lạnh băng.
…
Sau khi nhóm đại diện của tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla rời đi.
“Thật sự không thương lượng được nữa sao?” Hà Vân Duyệt ngồi xuống ghế, lòng đã hơi nản.
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Nếu bọn họ vẫn còn ở đây thì chắc chắn là vẫn có đường sống để bàn.”
Cô phân tích: “Phương án hợp nhất cũng là do bọn họ đề ra trước, chứng tỏ nhãn hàng Thải Vân Truy Nguyệt này vẫn còn có thứ bọn họ muốn chiếm.”
Hà Vân Duyệt đã có phần lung lay: “Vậy nếu lỡ lần đàm phán sau, bọn họ vẫn không chịu nhượng bộ thì sao?”
Giang Yến Từ thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, bình thản đáp: “Giám đốc Hà, cơ sở của hợp tác thành công là sự tín nhiệm.
Nếu như cô vẫn bằng lòng tin tưởng bọn tôi thì trước lần gặp mặt sau, mong cô đừng âm thầm tiếp xúc với đối phương hoặc bất cứ ai có quan hệ gần gũi với họ.”
Hà Vân Duyệt do dự trong chốc lát: “Tôi biết rồi.”
…
“Nếu tập đoàn mỹ phẩm trang điểm E-Angla đã chủ động đưa ra đề nghị hợp nhất, vậy thì sao còn phải nói ra yêu cầu vô lý như thế chứ? Dù có là ai đi chăng nữa thì nghe đến điều kiện kiểu đó cũng sẽ không đồng ý mà.”
Trên đường quay về công ty luật, Diệp Tri Chi nói ra nghi hoặc của bản thân.
“Hơn nữa còn có vẻ như chẳng chừa lại chút gì để mà thương lượng nữa.” Cô có chỗ không hiểu nổi: “Nhìn cái thái độ của họ thì có vẻ như chỉ cần chúng ta từ chối là sẽ chẳng cần phải bàn thêm nữa vậy.”
Giang Yến Từ hạ giọng đáp: “Tôi đã quen với phong cách của luật sư bên đối phương rồi, bọn họ chỉ đang dò xét mà thôi.”
“Nhưng có vẻ như là giám đốc Hà thực sự rất mong lần hợp nhất này có thể thành công đấy.” Diệp Tri Chi có phần lo lắng: “Cô ấy rất hy vọng thương hiệu “Thải Vân Truy Nguyệt” có thể vươn ra quốc tế.
Tôi chỉ sợ cô ấy không chống lại được cám dỗ, lập tức chấp nhận điều kiện của đối phương.”
Giang Yến Từ bình tĩnh đáp: “Vậy nên chúng ta phải sớm tìm ra nguyên nhân bọn họ đề nghị thu mua.”
Anh dừng lại rồi hỏi tiếp: “Em điều tra bên nước R sao rồi?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Vẫn chưa có kết quả, hôm nay tôi lại đi giục tiếp rồi.”
Giang Yến Từ nói: “Ừ, tốt nhất là cũng tìm hiểu thêm cả những điểm đáng ngờ khác nữa.”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ làm.”
Như thể nhớ ra chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Nhắc đến thì cái tay luật sư Thẩm Đình Chi kia có lai lịch ra sao thế? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra giữa anh với anh ta vậy?”
Giang Yến Từ chậm rãi nói: “Bọn tôi là bạn chung đại học.
Cũng có thể nói là đã từng làm việc với nhau, nhưng mà là đối thủ.”
…
Lần đàm phán đầu tiên kết thúc không mấy vui vẻ mà cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc trở về công ty luật vẫn chưa đến mười hai giờ.
Vừa bước ra từ thang máy, HR của công ty luật đã tiến lên đón tiếp: “Luật sư Giang, sơ yếu lý lịch của ứng viên đã được sàng lọc theo yêu cầu anh đưa và đặt vào văn phòng làm việc của anh rồi.”
Giang Yến Từ dừng bước gật đầu với cô ấy: “Được, cảm ơn.”
Diệp Tri Chi có hơi tò mò, chẳng nhịn được mà trêu chọc: “Giang par, cuối cùng anh cũng nghĩ đến việc tuyển người rồi à?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn cô: “Thông báo tuyển người vẫn luôn được treo.”
“Vậy thì tại sao mà mãi anh chẳng tuyển được ai thế?” Diệp Tri Chi nhướng mày.
“Tuyển người thì dễ nhưng để tuyển được người phù hợp lại không phải một chuyện dễ dàng.” Giang Yến Từ nhíu mày: “Người mà ngay cả điều kiện giống em còn chẳng đạt đến được thì không có tư cách làm trợ lý của tôi.”
Diệp Tri Chi: “…” Cảm ơn, cảm giác cũng bị sâu sắc lây rồi.
“Tôi đi làm việc.”
Diệp Tri Chi ôm túi văn kiện im lặng chạy mất.
Giang Yến Từ thấy rõ Diệp Tri Chi đã ôm một bụng tức tròn như cá nóc rồi nhưng một tiếng cũng không dám nói thì không khỏi bật cười.
Thực ra, giờ đang là mùa tốt nghiệp của các trường đại học, cao đẳng, cũng là mùa tiếp nhận đơn xin việc của công ty luật Quân Hòa.
Dù gì cũng là một trong những công ty luật hàng đầu trong nước, dĩ nhiên số lượng hồ sơ gửi đến công ty luật Quân Hòa cũng đông đúc, tấp nập.
Giang Yến Từ quay về phòng làm việc, vừa liếc nhìn đã thấy sơ yếu lý lịch đặt trên bàn.
Chỉ có một bộ.
Anh đi đến trước bàn, cầm sơ yếu lý lịch lên tùy tiện lật xem rồi đột nhiên lại dừng tay.
Giang Yến Từ lại nhìn sang bảng kế hoạch công việc ở trên bàn, sáng sớm ngày mai có một buổi tọa đàm công ích của người làm ngành luật, Diệp Tri Chi phải tham gia.
Anh đặt sơ yếu lý lịch xuống, cầm điện thoại nội bộ lên, gọi cho HR.
“Bảo sinh viên A vừa tốt nghiệp kia sáng mai đến đây, tôi muốn đích thân phỏng vấn cậu ta.”
…
Năm giờ rưỡi, Diệp Tri Chi đúng giờ thu xếp đồ đạc tan làm.
Bởi vì ngày mai phải tham gia vào một buổi tọa đàm công ích nên hôm nay Giang Bái Bì hiếm lắm mới đại phát từ bi, miễn cho cô không phải làm thêm giờ.
Về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy mèo con đứng cạnh cửa, nhìn cô kêu meo meo.
Lại nhìn sang bát đồ ăn cho mèo đã trống không rồi.
Lượng thức ăn mèo đủ cho một ngày mà buổi sáng cô mới vừa đổ đầy vào giờ đã hết sạch rồi.
Diệp Tri Chi ngồi xuống, nhẹ nhàng chọc chọc con vật nhỏ bé nhiều lông kia: “Trì Trì, sao mẹ lại cảm thấy con béo lên không ít thế nhỉ?”
“Meo.” Trì Trì kêu lên rồi nằm lăn ra đất, nhìn cô với đôi mắt vô tội.
Như đang nói: “Đó chỉ là ảo giác của mẹ thôi, meo meo meo.”
Vuốt mèo xong, Diệp Tri Chi đứng lên định đi tắm nhưng Trì Trì đã cướp trước một bước, nhảy ra trước mặt cô, chắn ngang đường.
Nó đi được ba bước thì quay đầu lại, ánh mắt sáng rực, kéo cô đi qua cạnh bát đồ ăn cho mèo.
Diệp Tri Chi: “…”
Nửa tiếng sau, Diệp Tri Chi đã tắm xong đang nằm dài trên giường nghịch điện thoại di động, còn Trì Trì sau khi đã ăn uống no đủ thì nằm cạnh bên gối cô, ngủ khò khò.
Vừa mới nằm xuống, điện thoại di động đã báo tin nhắn mới từ WeChat.
Thịnh Dĩ Minh: [Chị Tri Chi! Sơ yếu lý lịch em gửi đi có kết quả rồi, ngày mai sẽ đi phỏng vấn.]
Diệp Tri Chi cũng thấy vui thay cậu ta từ tận đáy lòng: [Vậy thì tốt quá rồi, phải cố gắng lên nha.]
Thịnh Dĩ Minh: [Vâng! Em sẽ cố gắng! (nắm tay) (phấn đấu)]
Khi đầu ngón tay trượt qua màn hình, cô đột nhiên có linh cảm, rời khỏi giao diện của WeChat, xem thử giá của túi thức ăn cho mèo kia.
Sau đó thì bị dọa cho hết hồn.
Cô vội vàng mở khung chat với Giang Yến Từ ra, do dự hồi lâu rồi nhắn vào một câu.
Diệp Tri Chi không phải Thu: [Lần sau anh không cần phải mua thức ăn mèo đắt thế đâu.]
Tuy nhiên nửa phút sau.
Giang Bái Bì: [Dù có khổ sở hơn thì cũng không thể để con khổ được.]
Diệp Tri Chi: “…”
Không đúng, cô đang làm cái gì vậy nè!
Sau khi ý thức được bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, Diệp Tri Chi ném điện thoại di động đi, trở mình giấu mặt vào gối.
…
Suốt cả tối ấy, Diệp Tri Chi cứ tự thôi miên bản thân, cố gắng làm chính mình quên đi chuyện ngu xuẩn đã làm tối hôm qua.
Đến hôm sau khi tham gia tọa đàm, cô vẫn cứ mất hồn như thế.
Cũng may thời gian tọa đàm không dài, tầm hai tiếng là đã kết thúc.
Diệp Tri Chi rời khỏi hội trường, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn theo thói quen.
Có một tin nhắn mới.
Hả? Đây là…
Diệp Tri Chi vừa liếc qua tựa đề thu gọn đã vội vàng mở tin nhắn ra.
…
Nửa tiếng sau, Diệp Tri Chi đã quay lại công ty luật.
Rời khỏi thang máy, cô không chần chừ đã chạy ngay đến phòng làm việc của Giang Yến Từ.
“Giang par! Tôi vừa nhận được hồi âm từ bên kia, tôi biết tại sao bên nước R lại phải hạ giá…”
Câu nói đứt đoạn.
Diệp Tri Chi chạy vào phòng làm việc mà không tìm được Giang Yến Từ.
Cô quay lại chỗ lễ tân hỏi: “Hôm nay luật sư Giang đã quay lại công ty luật chưa?”
Lễ tân đáp: “Sáng nay luật sư Giang vẫn luôn ở đây nhưng vừa nãy có khách hàng đến tìm nên anh ấy đã ra ngoài với người đó rồi.”
“Khách hàng?” Diệp Tri Chi vô thức nghĩ đến Hà Vân Duyệt: “Là khách hàng họ Hà à? Bọn họ có bảo sẽ đi đâu không?”
“Không phải.” Lễ tân liếc nhìn tờ báo tên: “Là một cô gái họ Diệp.
Tôi loáng thoáng nghe được hình như bọn họ muốn ra quán cà phê gần đây.”
Diệp Tri Chi ngây ra.
“Họ Diệp?”.