Trái tim của cô lập tức nhảy lên liên hồi.
Trong lòng có một người tí hon đang gật đầu điên cuồng, vừa định thốt ra từ “Được”.
Nhưng một chút lý trí còn sót lại kia đã ngăn cô lại.
Diệp Tri Chi cố gắng bác bỏ: “Anh đang nói nhảm gì đấy? Tôi, tôi nói như thế hồi nào?”
Giọng điệu của Giang Yến Từ rất bình tĩnh: “Lúc ở ngoài cửa, tôi cũng nghe được đấy.”
Diệp Tri Chi: “…”
Giang Yến Từ lại đâm thêm một nhát: “Vậy thì em muốn hành hạ tôi như thế nào?” Anh cố ý ngừng lại: “Tiểu, Thu?”
Bàn tay đang cầm cốc nước của Diệp Tri Chi nắm chặt lại.
Cô có thể nghe được ý vị trào phúng ở trong lời nói đó.
Tên này!
Tự dưng anh lại nhắc tới chuyện này, quả thật là không yên được mà, may mà cô không mắc lừa.
Diệp Tri Chi nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống, bắt bản thân tỉnh táo lại.
May là cô còn đang quay lưng với anh, có đủ thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc đang lộ rõ trên gương mặt.
Trong lòng Diệp Tri Chi bình tĩnh lại, xoay người, hỏi lại với giọng điệu bắt chước anh lúc nãy: “Giang Yến Từ, không lẽ anh đã sốt hỏng não rồi à?” Cô tự chỉ vào mình nói: “Anh nhìn cho rõ đi, tôi là ai?”
Giang Yến Từ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, đôi mắt sắc kia thật sâu và tối đen như mực vậy, mang theo những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
“Được rồi.”
Anh đột nhiên xuỳ một tiếng, rồi lại dời mắt sang nơi khác.
Diệp Tri Chi:?
Giang Yến Từ giấu đi vẻ phóng túng kia, khôi phục lại dáng sự lạnh lùng thường ngày, tựa như những câu hỏi lúc nãy chẳng qua là ảo tưởng của cô vậy.
Trong lòng Diệp Tri Chi khẽ thả lỏng lại, không biết vì sao, song bây giờ vẫn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.
Cô quay người về phòng.
Lật tung căn phòng cả buổi, Diệp Tri Chi mới lấy ra được một bộ áo tắm loại ngắn và một hộp thuốc trị cảm.
Quay lại phòng khách, cô đưa những thứ đó ra.
“Hay là anh thay đồ trước đi.” Diệp Tri Chi nói: “Còn nữa, đây là thuốc trị cảm.”
Giang Yến Từ không nhận.
Diệp Tri Chi ngờ vực: “Sao thế?”
Giang Yến Từ nói: “Diệp Tiểu Thu, tôi còn chưa ăn tối đấy.”
Diệp Tri Chi ngây người: “Anh không ăn cơm thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Giang Yến Từ liếc cô một cái, mặt không cảm xúc nói: “Bụng rỗng uống thuốc sẽ bị đau dạ dày, đây là kiến thức cơ bản.”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô cảm thấy chỉ số thông minh của cô vừa bị khinh thường.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng nở một nụ cười giả lả: “Bát mì hoành thánh của tôi vẫn chưa ăn, có thể chia cho anh một ít.”
Giang Yến Từ nói: “Tôi muốn ăn cháo, muốn nấu ngay bây giờ.”
Diệp Tri Chi cảm thấy sợi dây cung mang tên lý trí của cô sắp đứt mất thôi.
Cô kiềm chế sự nóng nảy nói: “Giang Yến Từ, tôi cảnh cáo anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Diệp Tiểu Thu, tôi bị bệnh.” Giọng điệu của Giang Yến Từ rất bình tĩnh, tựa như chỉ đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.
“Ồ, vậy anh nằm tiếp đi.” Diệp Tri Chi tức giận nói, xoay người rời đi.
Giọng nói của anh lại truyền đến từ phía sau.
“Bản đề xuất có thể dời hạn đến thứ hai.”
Diệp Tri Chi dừng chân lại.
Lại nghe anh nói tiếp: “Thêm một nghìn tệ, nấu cháo giúp tôi.”
“Đồng ý!”
Diệp Tri Chi đồng ý với điều kiện của anh mà chẳng cần nghĩ ngợi thêm.
“Quyết định như thế đi!”
Chưa đi được bao bước, trực giác của Diệp Tri Chi lại cảm thấy bất thường.
Kì lạ, nhà của Giang Yến Từ đã phá sản rồi cơ mà? Anh lấy tiền ở đâu ra?
Vậy nên cô đã vòng về lại, mở mã QR thanh toán lên: “Chuyển khoản trước cho tôi.”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái, vậy mà thật sự lấy điện thoại ra chuyển cho cô một nghìn tệ.
(tầm ba triệu tám trăm nghìn VNĐ)
Chi phí được gửi vào trong tài khoản, tâm trạng của Diệp Tri Chi cũng cực kỳ vui vẻ.
Cô cong môi, ánh mắt nhìn Giang Yến Từ cũng thân thiện hơn nhiều: “Vậy anh nằm nghỉ trước đi, đợi một chút, tôi đi nấu cháo cho anh.”
Giang Yến Từ cười nhẹ ừ một tiếng, nghiêng đầu nhắm mắt ngủ.
Diệp Tri Chi đi vào phòng bếp, lấy điện thoại ra vui vẻ đặt một đơn hàng ngoài quán.
Cô ghi chú trong đơn hàng: [Khi đến đừng gọi điện, cũng đừng gõ cửa hay nhấn chuông, cứ để ở ngoài cửa rồi nhắn tin cho tôi.
(mặt cười)]
Hai mươi phút sau, Diệp Tri Chi nhận được đơn hàng ngoài quán.
Cô cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, cố gắng không để cửa tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay sau đó, cô vọt thẳng vào phòng bếp, rót cháo vào trong chén.
Sau khi huỷ thi diệt tích hộp đóng gói của quán đi, Diệp Tri Chi bưng cháo ra phòng khách.
“Giang Yến Từ, cháo nấu xong rồi này, dậy ăn đi.”
Không ai quan tâm.
Cô tưởng rằng Giang Yến Từ không nghe, kêu thêm lần nữa.
“Giang Yến Từ?”
Trong lòng Diệp Tri Chi có chút nghi vấn, cô đặt chén cháo trên bàn, quay lại nơi Giang Yến Từ đang nằm.
Anh đã thay quần áo.
Nhưng áo tắm của cô là size L, cũng không vừa người anh.
Dù cho có nịt đai lưng thì lồng ngực vẫn lộ ra một mảng lớn.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm vài giây, rồi im lặng dời mắt.
Hai mắt Giang Yến Từ nhắm chặt, hô hấp đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ say từ lâu.
Diệp Tri Chi do dự vươn tan, chọc chọc mặt anh, dò xét hỏi: “Giang Yến Từ, anh ngủ chưa thế?”
Anh vẫn không chút phản ứng.
“Ngủ rồi à?” Diệp Tri Chi thì thào tự hỏi.
Cô không đi ra ngoài mà cứ ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha như thế, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của người đang nằm trước mắt.
Ánh đèn đã bị người cô chặn lại, dưới hai mảng sáng tối đối lập, dáng vẻ của Giang Yến Từ lại lộ ra vẻ dịu dàng vô hại.
Diệp Tri Chi ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh, thì thào với một âm lượng chỉ có bản thân có thể nghe được: “Giang Yến Từ, tại sao anh lại phải xuất hiện trong cuộc sống của tôi thế này?”
Mấy giây sau, cô lập tức thu tay lại tựa như bị giật điện vậy.
Cô đang bị sao thế này? Rõ ràng là đã quyết định buông tha xuôi tay mọi thứ rồi cơ mà.
Diệp Tri Chi bực bội đứng lên.
“Sao anh lại phiền phức thế này?” Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, lầm bầm lầu bầu: “Thôi, coi như người tốt làm việc thiện.”
Diệp Tri Chi vào phòng cầm một cái chăn lông ra đắp lên cho anh.
Cả đêm trôi qua một cách bình yên.
Cách nhau một cánh cửa, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng khi đêm đến, Diệp Tri Chi lại mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ cô đã biến thành một chú chim hỉ thước (chim ác là).
Chú hỉ thước Diệp Tri Chi vui vẻ không lo sinh sống trong một cánh rừng rậm.
Mùa đông gần kề, cô nhóc hỉ thước vất vả cực khổ xây xong cái ổ cho riêng mình, dự trữ đủ đồ ăn, vui vẻ vào ở.
Thế nhưng không bao lâu sau lại có một con chim đỗ quyên đột nhiên bay đến.
Chú chim đỗ quyên xấu xa này không những “không mời mà đến”, mà còn rất ngang tàng chiếm lấy hang ổ của cô, cũng ăn luôn những thực vật mà cô đã chuẩn bị cho mùa đông, khiến cô phải lách vào trong góc.
Cô hỉ thước nhỏ Diệp Tri Chi sợ đến mức run lẩy bẩy.
Chim đỗ quyên Giang Yến Từ dùng cánh đẩy cô nhóc hỉ thước Diệp Tri Chi vào trong góc xó, uy hiếp: “Sinh một ổ trứng cho tôi, tôi sẽ tha cho em.”
Đừng mà!!!
Tiếng thét chói tai bị nghẹn lại ở yết hầu, mãi cũng không thể cất tiếng.
Diệp Tri Chi bừng tỉnh giấc.
Cô mở to mắt, mơ màng nhìn trần nhà.
Ngày hôm qua trước khi ngủ, cô quên kéo màn lại, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mà không có chút vật cản nào, lấp đầy từng ngõ ngách trong căn phòng.
Thì ra trời đã sáng rồi.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm trần nhà, qua một lúc lâu sau cô mới vươn tay che mắt mình lại.
Sao cô lại mơ một giấc mơ kì quái như vậy chứ?
Đều tại tên Giang Yến Từ kia…
Đúng rồi, Giang Yến Từ!
Nhớ đến chuyện chính, Diệp Tri Chi vội vàng vén chăn xuống giường.
Ra ngoài phòng, cô phát hiện trong căn phòng đã không thấy bóng dáng của Giang Yến Từ nữa.
Bộ quần áo phơi lên giúp anh hôm qua cũng không thấy, áo tắm được xếp ngay ngắn đặt trên ghế sô pha.
Anh đi rồi sao?
Diệp Tri Chi vuốt cái cổ nhức mỏi, đi đến bàn ăn.
Chén cháo ngày hôm qua cô đặt trên bàn đã không còn, nhưng dưới chén lại có một tờ giấy note.
Cô cầm tờ giấy note lên.
Trên tờ giấy là vài lời nhắn viết tay của Giang Yến Từ…
“Thứ hai nhớ giao bản đề xuất đấy.”
Chữ viết với ngòi bút cực kì sắc bén, lạnh lùng vô tình giống y như bản thân anh vậy.
Diệp Tri Chi: “…”
Trong lúc cô đang mất hồn, điện thoại bỗng dưng rung lên.
Diệp Tri Chi cúi đầu.
Điện thoại có tin nhắn mới đến.
Cô ấn mở, người gửi là một số lạ, nhưng nội dung tin nhắn lại khiến cô giật mình.
“Tri Chi, quậy phá lâu thế cũng nên về nhà rồi.”
“Xin lỗi ông của con cho tốt, ông sẽ tha thứ cho con thôi.”
Nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ, cô xuỳ nhẹ một tiếng, mặt không thay đổi biểu cảm chút nào mà xoá tin nhắn đi.
Giang Yến Từ quay đầu nhìn lại khu lầu dân cư, rồi quay người rời khỏi cư xá.
Ngoài cư xá có một chiếc Cayenne màu đen hoàn toàn không hợp với kiến trúc xung quanh đang đỗ sẵn.
Khi anh đến gần, có một người bước xuống từ trên xe, kính cẩn mở cửa xe.
“Giám đốc Giang.”
Sau khi Giang Yến Từ lên xe, nhận lấy bộ âu phục mà trợ lý Trần Dương đã chuẩn bị tốt.
Anh thay quần áo xong, chậm rãi thắt cà vạt, hỏi: “Bên phía tập đoàn Giang Diên kia thế nào rồi?”
Trần Dương nói: “Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch, hiện tại thì công chính Giang Minh đang tìm kiếm cách ngăn phá sản một lần nữa, nhưng tỉ lệ rất thấp, có lẽ bây giờ đang bể đầu sứt trán.”
“Vậy là được rồi.” Giang Yến Từ hơi ngả ra sau, cong môi: “Về C.Z đi.”
Trên đường đi, Trần Dương tiếp tục báo cáo lịch trình cho anh: “Phó tổng giám đốc của tập đoàn Quân Trạch muốn hẹn gặp ngài vào tối nay.”
“Phó Dĩ Hành à? Cậu ta đến thành phố A khi nào?”
Trần Dương nói: “Vào đêm qua.”
Giang Yến Từ không thèm để ý mà ngắm nghía hộp thuốc trị cảm trên tay mình, nói: “Tôi biết rồi, trả lời cậu ta rằng tôi sẽ đến.”
Một lúc sau, anh lại nói tiếp.
“Nghe Giang Lăng nói rằng dạo gần đây Phó Dĩ Hành ngày nào cũng bị nhốt ngoài cửa quỳ bàn phím, hơn nữa còn sắp bị ly hôn?”
“Không ngờ đấy, cái tên đó cũng có ngày hôm nay.”
“Thật đúng là…”
Giang Yến Từ ngừng lại một chút, khẽ cười một tiếng.
“Xứng đáng.”.