Để tránh người khác làm phiền cuộc sống hạnh phúc của hai chúng tôi, tôi không chỉ có hai căn hộ ở hiện đại, một căn ở Minh giới, mà còn có một căn ở Thiên đình, hiển nhiên, tôi ghét căn nào nhất, trong lòng các bạn chắc cũng rõ rồi.
Tôi thật sự rất buồn phiền việc Thời Hề về nhà mẹ em, tuy rằng cứ bá chiếm con trai người ta là không tốt, nhưng bạn xem xem đây là chuyện gì này.
Tới đó cũng không cho tôi ngủ chung giường chung gối với cục cưng của tôi, nói gì mà đôi khi không gian tăng tiến tình cảm giữa hai người, ở cùng nhau lâu rồi sẽ chán, phải giữ gìn cảm giác mới mẻ, cương quyết đuổi tôi tới phòng khách cách đó rất xa.
Buổi tối lúc tôi muốn trèo giường, mấy tên anh trai đang đứng giống như thần gác cửa, tôi chỉ có thể cười haha nói: "Ây, ngươi xem, trăng đêm nay thật đẹp."
"Thời tiết kiểu này hợp đi dạo thưởng trăng nhất." Nói xong tôi liền mặt không đỏ tim không đập đảo về đường cũ.
Khi trời sáng Thời Hề còn bị bọn họ quấn đi chơi đó chơi đây, bỏ lại mình tôi lẻ loi ở đằng sau xách đồ cho họ, hầy, cuộc sống không dễ dàng mà.
Thấy tôi không mấy hứng thú, cô đơn trơ trội, Thời Hề sẽ tri kỉ dắt tôi ở bên cạnh em, ồ de, thành công đớp vị trí của anh hai em! Thấy biểu cảm ăn dấm của hắn, vui vẻ của tôi lại về rồi, quả nhiên, vui vẻ của tôi đều xây trên đau khổ của người khác.
"Ta muốn ở bên này."
"Xéo ra! A Liên khó lắm mới về, ta muốn ở gần nó một chút!"
"Mi sang chỗ khác cho ta, đao thương kia của mi đụng trúng A Liên thì sao đây?"
"Ứ muốn, ta cứ muốn ở đây!"
......
Tôi mặc kệ bọn họ, rất chi đắc chí nhận quả vải bé quỷ Thời Hề đút cho.
Ở chỗ này của lão già thêm mấy ngày, tâm trạng quá là khoan khái, vừa nghĩ tới bộ dạng mấy người kia muốn đánh tôi nhưng không dám đánh, tôi sợ ngủ cũng phải bật cười.
Cải trắng nhỏ quả là tốt, vừa trắng vừa ngọt.
Sau khi trở về, em nhảy lên lưng tôi, nhõng nhẽo nói muốn ra bờ biển chơi
Tôi có cách gì được chứ, trời lớn đất lớn, lời vợ nói lớn nhất, vợ nói một là một, nói hai là hai, nói đi hướng Nam tôi tuyệt đối không đi hướng Bắc, lập chí làm người đứng đầu nam đức.
Ngày hôm sau tôi liền cùng em hừng hực tới Tân Hải ở thành phố Vân Lam, một nơi đẹp như tranh vẽ.
Trời hôm nay rất đẹp, tôi đã xem thử dự báo thời tiết, hai mươi mấy độ, nếu xuống nước thì chắc hơi lạnh, sợ Thời Hề bị cảm nên tôi ngăn không cho em xuống, chỉ cho đi chân không trên bãi cát, cảnh dọc đường cũng có mang theo một phong vị khác.
Dạo trên bãi cát không chỉ có một cặp chúng tôi, còn có mấy người nước ngoài, rất hiếm thấy, vậy mà họ có thể tìm được chốn mỹ cảnh khuất kiểu này.
"Hi, you are very cute, like a little angel.
I like you very much.
Can you be my boyfriend?" (Chào, cậu đáng yêu như một thiên thần vậy, tôi thích cậu lắm lắm.
Cậu có thể làm bạn trai của tôi không?) Một cậu đẹp trai tóc vàng mắt xanh chân dài đi qua, cong mắt cười nói với Thời Hề.
Những người ngoại quốc xung quanh cũng đùa giỡn, ""My God, Jack, you have a good eye" (Ôi Chúa ơi, Jack, ông có mắt nhìn thật đấy.)
Thời Hề nghe không hiểu, tôi thì nghe rõ mồn một, dù sao anh đây cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Thời Hề sẽ luôn có chút phòng bị với người lạ, sợ sệt níu lấy cánh tay tôi, đè thấp giọng ở bên cạnh hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì thế? Em nghe không hiểu."
"Bọn họ nói e...chồng em trông rất đẹp trai, khen mắt nhìn của em tốt." Tôi cong môi không chớp mắt nói.
Thời Hề nghe vậy, lỗ tai đỏ thấu, cười ngượng, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Em cũng thấy thế."
Âm giọng tan trong gió nhưng tôi nghe thấy rõ.
Tôi ôm vai em, hôn lên môi em một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước: "The handsome man may not have a chance.
We are married.
(Cậu đẹp trai chắc không có cơ hội đâu.
Chúng tôi cưới nhau rồi.)
"Sorry, I don't know.
I wish you happiness.
(Xin lỗi, tôi không biết chuyện đó.
Chúc hai người hạnh phúc.) Cậu đẹp trai tóc vàng mắt xanh trước tiên trợn tròn mắt, tiếp đó hoà nhã chúc phúc.
Là một người rất lịch sự, trước khi đi còn tặng cho chúng tôi một hòn sỏi hình trái tim, cũng không biết tìm đâu ra, rất xinh.
"You are so well matched." (Các bạn xứng đôi lắm.)
"Thank you.
I hope you can find the person you are destined for.
(Cảm ơn nhé.
Tôi hi vọng bạn có thể tìm được người định mệnh của mình.)
Đợi người đi rồi, tôi đối diện với ánh mắt có hơi tủi thân của Thời Hề: "Các anh đang nói gì vậy? Mắt đi mày lại, còn cươi tươi như hoa, có phải anh thích cậu ta không? Hơn nữa mới nãy cậu ta còn khen anh đẹp trai..."
Tôi cười đầy bất đắc dĩ, người ta nhìn tôi chỗ nào, rõ ràng nghĩ tới cục cưng nhà em.
Tôi biết trí tưởng tượng của Thời Hề phong phú, vội vã giải thích với em, cho dù bị tôi bóp méo phần lớn ngôn từ, nhưng nội dung chính không đổi.
"Họ nói chúng mình là một đôi trời đất tạo nên." Tôi bỏ hòn sỏi vào trong tay em.
"Ôn Kim Dục, em có nói chuyện này cho anh nghe chưa." Dưới hoàng hôn bên bờ biển, Thời Hề nắm hòn sỏi hình trái tim khe khẽ mỉm cười.
Ánh tà dương vẩy lên người em, trong một khoảnh khắc nọ, tôi đã tưởng rằng là vị thần linh nào đó đang đứng trước mặt tôi.
Tôi đặt tầm mắt lên người em, sợ giây sau thôi em sẽ bay đi mất: "Chuyện gì thế em?"
Nụ cười tinh nghịch của Thời Hề lại xuất hiện trên gương mặt: "Hay là anh đoán thử xem, anh thông minh như vậy chắc chắc có thể đoán được."
Tôi nhướn mày: "Vậy sao?"
"Vâng" Thời Hề khẳng định: "Với em thì anh chính là người thông minh nhất trên thế giới."
"....!Em lén uống sữa chua?"
"Không phải."
"Em đánh nhau với tiểu quỷ khác?"
"Cũng không phải."
"Em làm hỏng sách của tôi?"
Thời Hề lắc đầu.
"Được rồi cưng à, tôi thật sự không đoán được, xin em đại phát từ bi nói cho tôi biết đi, bằng không não của chồng em sắp ngừng chạy rồi."
Gió thổi bay tóc mái bên trán em, lay bọt sóng trên biển, lần này tôi đã nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc đến từ lồng ngực em.
"Em yêu anh, Ôn Kim Dục."
Tôi cảm thấy mình bị hạnh phúc choáng hết cả đầu, tình yêu của Thời Hề rất e dè, cũng ít khi bày tỏ lời yêu gì đó với tôi, nhất thơig vui quá không biết nên nói thế nào cho phải.
Tôi đi về phía em, ôm trọn em vào lòng, vầng tịch dương, chúng tôi ôm nhau, chúng tôi hôn nhau say đắm.
Lời nói tan hết trong môi răng cận kề.
"Tôi cũng vậy." Thậm chí hơn thế.
Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được cuộc sống không có em sẽ ra sao, có thể là dần bận rộn trên bàn mổ của bệnh viện, cũng có lẽ sẽ cô độc một mình nằm trong quan tài, chôn vùi ở chốn địa ngục.
Thế giới của tôi rất nhỏ, trừ em ra không thể chứa nổi người thứ nữa.
"Em muốn uống sữa chua ~"
"Em là sữa chua tinh à, chỉ được uống một hũ nhỏ."
"Được rồi được rồi."
"Còn lén uống nữa thì tôi đem đổ hết sữa chua em giấu."
"Đồ đáng ghét, tàn ác quá đó, lát nữa kêu phù thủy cho anh ăn táo độc."
"............".