1
Bà chủ nhà đã lừa tôi.
Bà ấy rõ ràng đã hứa sẽ tìm cho tôi một cô gái làm bạn cùng phòng, nhưng cuối cùng, bà ấy vì muốn thu được tiền thuê nhà sớm vài ngày nên đã tìm đến một chàng trai cao lớn làm bạn cùng phòng với tôi.
Như thế sau này chẳng phải tôi sẽ nhìn thấy những thứ đại loại như đôi tất có thể dựng đứng lên, những chiếc quần đùi lủng lỗ, những cái lon móp méo...trong phòng sao.
Nhưng khi bạn cùng phòng khác giới lần đầu tiên xuất hiện cùng với bà chủ trong phòng khách, tam quan của tôi hoàn toàn chạy theo ngũ quan luôn rồi.
Nhìn thì thấy anh ta cao 1m85, bề vai rất rộng, đôi chân thẳng tắp, đối phương thậm chí mặc áo khoác lông mà nhìn cũng vô cùng thời trang.
Ôi mẹ ơi, mày mau nhìn xem con cái nhà người ta sinh ra kìa, mày nhìn lại mày mà xem.
Tôi, người đã độc thân suốt 25 năm qua, bắt đầu nghĩ về cảnh tượng bên nhau thân thiết của hai chúng tôi trong tương lai.
Kết quả là đêm đó, tôi đã hoàn toàn bị vỡ mộng.
Hóa ra bạn cùng phòng của tôi không phải là một người khác giới, mà là một đôi tình nhân.
Chín giờ bắt đầu, phòng bên cạnh liên tục phát ra những tiếng động lớn nhỏ khác nhau.
Chương trình giáo dục bắt buộc kéo dài chín năm mách bảo tôi rằng tiết tấu và nhịp điệu đó không chỉ đơn giản là một cái chuyển mình.
Tôi đặt tay lên trán và hét lên trời ơi! Thật là hand hands, loud louds.
Sau một tiếng rưỡi, vở kịch cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại một câu nói kinh điển nổi tiếng của thầy Lỗ Tấn.
"Nỗi buồn và niềm vui của con người không liên quan với nhau, tôi chỉ nghĩ là họ đang làm ầm ĩ."
Ngày hôm sau đi làm, tôi đứng trong phòng khách, từ xa nhìn về hướng cánh cửa kia, cả người run lên.
Rồi chạy “vụt” đi làm.
2
Người bạn cùng phòng "một tiếng rưỡi" này họ Mã, tôi tạm thời sẽ gọi anh ta là "anh tiểu Mã" vậy.
Những người từng thuê chung nhà ở Bắc Kinh đều biết, bạn cùng phòng về cơ bản không tương tác với nhau ngoại trừ những lúc dùng chung phòng tắm.
Vì vậy, sau khi tiểu Mã chuyển đến đây, tôi vẫn chưa gặp được bạn gái của anh ta.
Tiếp tới đây là nghỉ tết, tôi lại càng không thể gặp được cô bạn gái này.
Kết quả là khi tôi trở lại Bắc Kinh sau kỳ nghỉ, ông trời đã cho tôi cơ hội tiếp xúc rất thân mật với cặp tình nhân này.
Bởi vì... tôi phải làm việc ở nhà...
Mọi người đều rất vui vì sự lười biếng hiếm có, và tôi sẽ dành 7 * 24 giờ để ở bên cặp tình nhân này cả ngày lẫn đêm.
Ngày đầu ở nhà, tôi đã xảy ra mâu thuẫn với cặp tình nhân nhàm chán kia.
Vì tôi bị đau bụng.
Người trong nhà vệ sinh cứ tắm mãi không ra trong khi cứt thực sự sắp xông thẳng lên đầu tôi rồi.
Lúc đó, tôi xách mông đảo mấy vòng khắp phòng ngủ, đến nỗi sắp ị luôn ra quần.
Cuối cùng, tôi bắt đầu mơ màng nhìn chằm chằm vào cái khay cát mèo.
Cát mèo đậu phụ cực kỳ hút nước, hiệu quá kết dính rất tốt, khả năng khử mùi cũng cao...
Kích thước cũng rất thích hợp...
Hay là tôi...
Dù sao củng chẳng có ai nhìn thấy...
Trong lúc tôi từ từ tiến lại khay cát mèo, cạch một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra!
Đại ca cuối cùng cũng ra rồi!!!
Tôi lập tức!
Kẹp chặt!
Cầm giấy!
Mở cửa!
Chạy thật nhanh!
Khi tôi xông vào với tốc độ nhanh nhất thì nhìn thấy anh tiểu Mã chầm chậm bước qua, tóc ướt vẫn còn đang nhỏ nước, một tay cầm bông tăm ngoáy lỗ tai.
“Cuối cùng thì anh cũng...”
Nhưng vừa lao tới cửa phòng tắm, tôi liền phanh gấp kiểu Jerry.
Đèn trong phòng tắm không tắt, cửa đóng chặt, bên trong sương mù dày đặc...
Bên trong vẫn còn người chưa ra?
Bạn gái của anh ta vẫn đang tắm?
Vậy, vừa nãy họ đã tắm chung sao?
Yue!
Lúc này, tôi không thể nhúc nhích dù chỉ một centimet.
Cuộn giấy trong tay đã bị bóp méo, sự bực tức đang gào thét không ngừng, tôi đứng dựa vào tường không dám động đậy, nếu động đậy nữa bụng dưới sẽ có phản ứng dữ dội.
Trời ơi!
Tôi nín thở không dám thả lỏng, bụng vẫn quặn thắt, nước mắt cứ chực trào ra.
Năm phút trôi qua, trong phòng tắm vẫn im phăng phắc.
3
Tôi đã xoay người chuẩn bị dùng khay cát mèo nhưng anh tiểu Mã đứng dựa vào cửa phòng ngủ và nói ba từ:
"Tôi xong rồi."
Tôi biết anh xong rồi, nhưng chẳng có tác dụng quái gì!
"Tôi thực sự xong rồi."
Có người thật không có mắt để nhìn, nhất định phải bắt người ta khó chịu lặp lại lần thứ hai.
“Tôi đã thu dọn xong xuôi hết rồi, cô không đi sao?"
Chết tiệt, tên này còn dám hỏi lần thứ ba, không phát điên lên xem ra có lỗi với hai người này rồi?
"Đại ca, mình anh xong thì có tác dụng quái gì chứ!"
"Hai người các người đều xong hết thì mới được!"
"Làm sao tôi có thể đi nếu bạn gái của anh vẫn đang chiếm phòng tắm? Ah...Tôi sắp không xong rồi."
Sau khi hét thật to, "cái số như shit" sắp chết tới nơi rồi...
Lại nhìn sang người đối diện, khuôn mặt hoang mang, méo mó.
“Không phải, cô đợi một lát.”
Không đợi nữa!
Đợi nữa là chết lão nương mất!
“Anh gì đó ơi, anh có thể bảo bạn gái anh ra trước được không?”
“Bạn gái?”
“Đúng rồi, bạn gái của anh! Tình nhân! Người yêu! Lover”
“Tôi không có bạn gái.”
Định mệnh...???
Lẽ nào...?!
“Bạn trai... cũng được, mau bảo anh ta ra đây được không?”
Tôi nghiến răng nói, chưa bao giờ lại muốn giết người dữ dội thế này.
"Thật là một mớ hỗn độn."
Anh tiểu Mã vừa đi vừa nói, bước về phía phòng tắm, mở "cạch" một tiếng, thò đầu vào trong với vẻ mặt sửng sốt.
"Có ai đâu!"
Tôi đi phía sau anh ta và ngó vào trong.
Không một ai!
Thật sự không có ai!
Ôi mẹ ơi, cái đùi gà nhỏ của bà anh!
Tôi xoay tay đẩy anh tiểu Mã ra, đóng cửa lại, cởi quần và ngồi xổm xuống.
Tất cả tuôn ra một mạch.
Toàn thân nhẹ nhõm như được sống lại, tôi thấy anh Mã đang đứng ở cửa.
4
Anh ta đút tay vào túi nhìn tôi nghiêm nghị.
"Sao cô lại nói tôi có bạn gái?"
"Có thể là một loại sóng được tạo ra bởi sự rung động của vật thể nói với tôi."
“Cái gì?”
"Anh Mã, lần sau chúng ta dùng xong đừng đóng cửa phòng tắm, nếu không tôi không biết liệu anh có cùng bạn gái ở trong đó hay không."
Kết quả là, biểu hiện của anh ta trở nên nghiêm trọng hơn.
“Mau, tới đây tới đây mau.”
Vừa nói vừa dẫn tôi đến phòng của anh ta.
“Anh muốn làm gì? Tôi không đi!!!”
Mông trĩu xuống, tôi cứ lùi lại.
"Cô tới mà xem."
"Xem cái gì? Tôi không xem! Tổ ấm tình yêu của hai người cho tôi xem làm gì!"
Anh tiểu Mã đứng trước mặt tôi, một tay đẩy cửa phòng ngủ của anh ta.
???
Không có ai cả?
Có phải là trốn ở phòng bếp không?
“Bạn gái của anh đâu?”
“Tôi chỉ có một mình.”
What? Vậy âm thanh mỗi đêm là gì?
"A~ tôi hiểu rồi! Lẽ nào đó không phải là người thật?"
Anh tiểu Mã chỉ thở dài và lắc đầu.
"Haizz... thím chủ nhà chỉ nói là có một cô gái sống ở đây, không ngờ lại ngốc như vậy."
"Cái gì?"
"Âm thanh đó là do chủ nhà mua phải một chiếc giường dởm!"
"Tôi trở mình một cái là kêu lên."
"Lúc gập bụng kêu to hơn nữa!"
5
Anh tiểu Mã là một nhà phát triển bước đầu của một công ty.
Anh ta quả thực đã làm mới ấn tượng khắc sâu trong tôi về lập trình viên.
Hói đầu có lẽ là hiểu lầm lớn nhất của tôi về họ, hóa ra họ cũng biết tập thể dục!
Một hiểu lầm khác của tôi với họ là không giỏi ăn nói, vì khi họ cãi nhau với người khác, đứng bên cạnh nghe cũng sợ thấy máu.
Nào, để tôi thuật lại cuộc trò chuyện giữa anh ta và khách hàng.
Anh tiểu Mã: "Lại đổi yêu cầu?"
Đối phương: "Đây chả phải bên kinh doanh đã nhắc đến sao!"
Anh tiểu Mã: "Nói đi, lần này bắt chước ai?"
Đối phương: “Haiz, cái ôm thay đổi mà.”
Tôi ôm con mèo đứng trong phòng khách, ngẩn người nghe, đến bao giờ tôi mới có thể trò chuyện với khách hàng như vậy được.
Nếu khách hàng: "Tôi không có cảm giác gì với ý tưởng này, nghĩ cái khác đi."
Sau đó tôi sẽ: “Vậy thì bên tôi khuyên quý khách nên tìm ra vấn đề của chính mình trước. Người khác có cảm giác, nhưng quý khách thì không, quý khách có bị liệt nửa người không?”
Và sau đó tôi – Nói linh tinh.
6
Là tôi có lỗi với mẹ, sở dĩ tiểu Mã dễ nhìn hơn tôi có lẽ là do anh ta chăm chỉ hơn.
Sống chung với nhau gần một tháng, tôi chưa từng thấy anh ta ăn những món mà tôi thường ăn.
Đại khái người ta không ăn bún ốc, mì sợi hoặc bánh mì kẹp thịt.
Mỗi ngày đều là những món luộc như ức gà luộc, súp lơ xanh luộc, tôm thẻ luộc, trứng luộc, cơm gạo lứt...
Anh ta không chỉ ăn một mình mà nhất định bắt tôi phải ăn cùng.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, tôi không thể nào nói "không", vì vậy tôi đành phải tiếp tục hợp tác để diễn tiếp vở kịch này.
Vừa rồi, mất khoảng một phút tôi mới khổ sở nhai xong một miếng bông cải xanh nhạt nhẽo, tôi nhìn anh Mã với vẻ mặt đau khổ.
"Anh Mã, bữa tối hôm nay chúng ta đổi món được không, những thứ này tôi thật sự nuốt không nổi nữa rồi."
"Được, tôi nấu cho cô một bát canh thật ngon nhé."
"Ừm ừm!"
Tôi đã dành cả buổi chiều để chờ đợi, thậm chí còn trở nên quan tâm đến khách hàng hơn.
Bảy giờ tối, món canh được dọn ra.
Nhìn món "canh ngon" này trong bát, tôi cảm thấy dạ dạy trào ngược axit, thậm chí toàn thân run rẩy cả lên.
Trước mặt tôi là một bát canh cà chua trứng to đùng.
Có cà chua, đúng, có cả trứng, không sai.
Nhưng tại sao bát canh lại trong suốt?
Nó phải có màu đó mới phải chứ?
“Anh Mã, mặc dù tôi không biết nấu ăn, nhưng tôi đã ăn qua canh trứng cà chua.”
Tôi chỉ vào bát canh to ảm đạm kia và nói một cách bất lực.
"Tôi chắc chắn màu của nó không phải như thế này."
"Chính là màu đó đó, màu kia là do họ đã thêm sốt cà chua."
"Vậy chúng ta cũng có thể..."
“Không được."
"Anh Mã, tôi..."
Anh Mã lấy iPad ra, nhấp vào một video có tên "1.1kg mận gai, lòng gà xào và một khay mì" rồi đặt ngay trước mặt tôi.
"Cô xem cái này đi rồi sẽ không bị đói."
???
Ai đã giúp anh đưa ra kết luận "xem cái này sẽ không đói"? Thám tử lừng danh Mori à?
"Ăn đi, tôi không có bỏ bột ngọt, cô phải ăn ngon lành kiểu như một bà thím ăn vậy đó."
Nói xong, anh Mã nhướng mày nở nụ cười như đang hóng chuyện, đẩy bát canh giống như cà chua ngâm nước về phía tôi, ra hiệu cho tôi nhanh lên.
Hít một hơi thật sâu, tôi dùng đôi bàn tay run run bưng bát canh “ngon lành” này lên đôi môi run rẩy, húp nó trong nước mắt.
Anh Mã không lừa tôi, quả nhiên sau khi xem video kia xong, húp canh sẽ thấy nhanh và rất ngon.
Bời vì... mỗi lần nuốt nước bọt, tôi có thể nuốt thêm hai ngụm canh nữa.
Thấy tôi húp xong, tiểu Mã hài lòng mỉm cười.
"Cô cứ ăn như vậy nửa năm, hẳn là có thể giảm được hai ký rưỡi."
Cái gì? Nửa năm?
Dưới sự kiên trì và niềm tin của tiểu Mã.
Tôi đã thành công để trở thành một... một thiếu nữ thuận thiên nhiên, thuần khiết, không bị quấy bẩn, hữu cơ và khỏe mạnh nhưng lại đói khát.