Bạn Trai Ta Là Con Sói

“Cẩn thận không anh sẽ cạn kiệt nguồn tinh lực dồi dào đấy!” Diệp Tây Hi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ác mồm ác miệng nguyền rủa hắn.

“Cảm ơn sự nhắc nhở của em, nhưng mà đoán chừng đến khi đó, em cũng mất mạng theo rồi đó.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt đáp trả, uy lực không nhỏ.

Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hình viên đạn không ngừng bắn về phía hắn.

Bởi vì tên sắc ma này nói đúng là không ngoa chút nào, đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ sớm ngày đến chết đi sống lại mất.

Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi sởn hết gai ốc, đưa tay chụp lấy hai tay hư đốn của hắn, giận dữ nói: “Anh đúng là không chỉ đại dê xồm, mà còn không biết xấu hổ nữa, chẳng lẽ anh không có chút đau lòng nào sao?”

“Tại sao anh phải đau lòng nhỉ?” Hạ Phùng Tuyền gối hai tay sau ót hắn, cười cười nhìn cô: “Anh có làm gì đâu.”

Diệp Tây Hi căm giận quở trách tội của hắn: “Anh vẫn còn giả bộ à! Liền một tuần lễ, chỉ cần em vừa tỉnh lại là anh liền mở to cặp mắt đen nhánh kia, nhào lên, đè em xuống, lại không ngừng làm làm làm…”

“Em nói không đúng rồi.” Hạ Phùng Tuyền nhẹ nhàng cắt đứt lời của cô.

“Không đúng chỗ nào, anh còn dám nói nữa sao!” Diệp Tây Hi bực tức.

Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt liếc cô một cái: “Anh chỉ, cho dù em không có tỉnh lại, thì anh vẫn đè em xuống, lại không ngừng làm làm làm…”

“@#¥%&*. . .”

Khó trách mỗi lần tỉnh lại, xương như muốn gãy ra thành ngàn mảnh, thì ra là do tên cầm thú này làm!

Diệp Tây Hi thiếu chút nữa thì tức điên nhưng cố gắng nhẫn nại áp chế sự tức giận xuống, tiếp tục nói: “Mọi việc đều nên có giới hạn của nó chứ, anh không biết loại hành vi này của anh làm cho em vô cùng đau khổ à!”

“Thật sao, nơi nào còn đau?” Hạ Phùng Tuyền cau mày.

“Dĩ nhiên!” Vì khiến cho hắn tin lời cô nói, Diệp Tây Hi bày ra bộ mặt giả vờ đau khổ.

Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt ân cần: “Mau cho anh xem một chút nào!”

“Không cần! Không cần!” Diệp Tây Hi vội vàng che chăn lại quanh người mình.

Bây giờ là ban ngày ban mặt, để cho hắn nhìn thấy hết còn không xấu hổ chết mất!

“Đừng thẹn thùng, cho anh kiểm tra một chút, để anh còn biết đường bôi thuốc cho em chứ.” Hạ Phùng Tuyền vừa nói vừa đưa tay vén chăn lên.

Định bôi thuốc ở chỗ nào chứ?!

Diệp Tây Hi luống cuống, vội vàng nhận lỗi xin tha mạng: “Không đau khổ, không đau chút nào, tuyệt đối không hề đau khổ, là em lừa anh thôi!”

“Như vậy a.” Hạ Phùng Tuyền chớp chớp mắt: “Nếu không đau, đó chính là nói, anh có thể tuỳ ý hoạt động rồi.”

Cư nhiên bị phản lại một câu, Diệp Tây Hi có cảm giác như bị lừa gạt, cái gì mà vẻ mặt ân cần, quả thực chính là mò trăng dưới nước mà!

“Hạ Phùng Tuyền, anh thật quá đáng, quả thực coi em chẳng khác gì một con búp bê, chỉ cần vẫn còn hơi thở thì sẽ không ngừng làm làm.” Diệp Tây Hi lên án hắn rất mạnh mẽ.

“Anh cũng biết là em mệt.” Hạ Phùng Tuyền nói: “Cho nên ngay cả cơm cũng bưng lên tới giường đút cho em ăn, còn ôm em đến phòng tắm phục vụ tận tình, cái gì cũng không cho en đụng tay vào làm.”

Diệp Tây Hi dở khóc dở cười: “Nhờ vậy mà em vừa mới ăn cơm xong, còn chưa có kịp nghỉ ngơi, anh đã nhào lên ăn em rồi. Còn có, lúc giúp em tắm rửa, tay của anh tại sao cứ muốn sờ vào những chỗ cấm sờ nhỉ?”

“Em nhắc anh mới nhớ — Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.” Hạ Phùng Tuyền nói sang chuyện khác, rời giường.

Nhìn thấy cảnh xuân lộ ra trước mắt mình, Diệp Tây Hi vội vàng bịt mắt lại: “Hạ Phùng Tuyền, anh làm ơn mặc quần áo vào cho em nhờ có được hay không?”

Hạ Phùng Tuyền lông mày giãn ra, hài hước nói: “Sờ thì em cũng sờ hết rồi, còn xấu hổ làm gì nữa, bây giờ còn không dám nhìn sao?”

Diệp Tây Hi đỏ mặt lên: “Đó là do anh bắt buộc!”

“Chuyện trước kia thì đừng nên nhắc lại nữa, quan trọng là… bây giờ.”

“Bây giờ thì làm gì?” Diệp Tây Hi khó hiểu.

“Bây giờ,” Hạ Phùng Tuyền hai mắt loé sáng: “Đến phòng tắm nào.”

Dứt lời, Diệp Tây Hi kinh hãi kêu thét lên còn Hạ Phùng Tuyền cứ thế ôm cô bước vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui