Bạn Trai Ta Là Con Sói

“Ta không cần ngươi tin tưởng.” Du Tử Vĩ thanh âm rất ôn hoà lại không để lộ ra chút căm tức nào, ông ta châm chọc: “Bởi vì giữa chúng ta là hận thù, nhiều thêm một cái cũng chẳng sao.”

“Tôi tới đây, chỉ muốn nói một câu duy nhất.” Du Giang Nam mặt lạnh lùng: “Nếu như ông dám làm tổn thương Tây Hi, tôi thề sẽ không bỏ qua cho ông.”

“Như vậy,” Du tử Vĩ miễn cưỡng nói: “Nói cách khác, nếu như ta bỏ qua cho cô ta thì ngươi cũng sẽ buông tay không báo thù nữa, phụ lời uỷ thác cuối cùng của cha ngươi, phải thế không?”

Du Giang Nam ánh mắt trầm xuống, đôi mắt màu hổ phách, trầm tĩnh như biển, nhưng có thể cảm giác được bên trong đôi mắt ấy có những tình cảm phức tạp sôi trào.

Giống như trải qua một thế kỉ dài đằng đẵng, Du Giang Nam rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Được.”

“Cái gì?” Du Tử Vĩ có chút ngoài ý muốn.

“Nếu như,” Du Giang Nam hít một hơi thật sâu, nghiến răng gằn từng câu từng chữ: “Nếu như ông đáp ứng tôi từ nay về sau buông tha cho Tây Hi thì tôi cũng sẽ buông tay báo thù.”

Du Tử Vĩ trừng trừng nhìn Du Giang Nam, giống như muốn tìm ra bất kì cảm xúc nào khác trên gương mặt Du Giang Nam, mắt không hề rời dù chỉ một giây ngắn ngủi, một lúc sau, ông ta đột nhiên ngửa cổ cười lớn: “Không thể ngờ, thật không thể ngờ tới, ngươi lại si tình như vậy… Bât quá, chẳng phải Diệp Tây Hi đã trở thành người của Hạ Phùng Tuyền rồi sao? Cho dù ngươi có vĩ đại như thế nào đi nữa, cô ta cũng đâu cảm động mà rơi vào vòng tay ngươi cơ chứ?”

Du Giang Nam không để ý lời ông ta nói, chỉ chậm rãi đáp: “Mặc dù cái ông muốn là một tấm thân bất tử nhưng hậu quả của việc đó cũng chỉ khiến cho cái chết đến gần với ông hơn mà thôi.”

“Ngươi đang định uy hiếp ta sao?” Du Tử Vĩ cười lạnh.

“Uy hiếp, cảnh cáo, như thế nào cũng được, đây là sự thật.” Du Giang Nam đứng dậy, lạnh lùng cáo từ: “Hy vọng ông có thể hiểu rõ điều đó.”

Dứt lời, Du Giang Nam không thèm nhìn Du Tử Vĩ thêm một cái, xoay người bỏ đi.

Vừa xuống dưới lầu, Du Giang Nam đã nhìn thấy một người.

Đuôi váy dài quét đất, bà ta mặc một bộ váy ngủ trắng, phía sau lướt thướt trên sàn nhà, mái tóc đen dài chưa chải chuốt gì buông xoã xuống hai vai.

Một người phụ nữ ưu nhã, cao quý và xinh đẹp.

Mẹ của hắn.

Và cũng là kẻ thù đã giết chết ba của hắn.

Du Giang Nam cúi đầu, chuẩn bị bước nhanh rời đi, nhưng khi đi qua lại nghe Liễu Vi Quân nhẹ giọng nói: “Làm sao, ngay cả mẹ của mình cũng không thèm gọi một tiếng ư?”

Du Giang Nam dừng bước, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ, bà hẳn là không cao hứng khi nhìn thấy tôi chứ?”

“Xem ra tâm tình của ngươi hôm nay không được tốt.” Liễu Vi Quân không để ý đến lời châm chọc của con trai.

Du Giang Nam không đáp.

“Ngươi, cam lòng vì cô bé kia mà từ bỏ báo thù?” Liễu Vi Quân quay người lại, nhìn chăm chú vào hắn: “Có thật không? Cô bé kia đối với ngươi quan trọng đến vậy sao?”

“Rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra.” Du Giang Nam trên mặt kết thêm một tầng băng lạnh: “Ví dụ như, bà có thể vì Du Tử Vĩ mà giết chồng bỏ con.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vi Quân lập tức bị bóp méo bởi vị tức giận và thống khổ: “Mày nói thế là ý gì? Đây là cách mày đối xử với mẹ mày sao?”

Du Giang Nam chậm rãi nói: “Rất lâu rồi, tôi luôn cho rằng… trên đời này tôi không có mẹ.”

Liễu Vi Quân chợt vung tay lên, nặng nề giáng cho Du Giang Nam một cái tát.

Với thân thủ của Du Giang Nam, hắn hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn lại không làm như thế.

Hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu hứng chịu.

“Bốp!!” một thanh âm vang lên, vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn.

Liễu Vi Quân cả người run rẩy, tay của bà, rất đau, rất tê dại.

Du Giang Nam mặt vẫn không đổi sắc nhìn thẳng vào bà: “Bà chẳng phải luôn muốn tôi từ bỏ báo thù ? Làm cho Du Tử Vĩ thả Tây Hi ra, tôi sẽ vĩnh viễn rời xa nơi này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa.”

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.

Liễu Vi Quân từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt trời sáng chói mắt, vòng sáng dần mở rộng, hoảng sợ, chói mắt không ngừng lan ra bao phủ cả người bà trong thứ ánh sáng nóng bức đó.

Bà không thể duy trì thêm được nữa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Liễu Vi Quân phát hiện ra mình đang nằm trên giường lớn.

Du Tử Vĩ ngồi bên cạnh chăm sóc bà.

Liễu Vi Quân nhìn chồng, thở dài: “Anh thả cô bé kia ra được không, có như thế, Giang Nam mới từ bỏ ý định trả thù.”

Du Tử Vĩ giống như không nghe thấy lời của bà, chỉ đơn giản nói: “Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, cần phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Liễu Vi Quân nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Tử Vĩ, coi như em cầu xin anh, hãy thả cô bé kia ra.”

Du Tử Vĩ chậm rãi đáp: “Hơn mười năm trước, em cũng từng cầu xin anh bỏ quan cho Du Giang Nam.”

Liễu Vi Quân kích động ngồi nhỏm dậy: “Nhưng mà Giang Nam là con em.”

“Cho nên anh mới buông tha cho nó, không hạ thủ với nó. Nhưng bây giờ thì sao, nó suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để tự tay đâm chết kẻ thù không đội trời chung là anh.” Trong giọng nói của Du Tử Vĩ không có bất kì cảm tình khoan dung nào hết: “Vi Quân, anh và nó sẽ có một ngày phải đối đầu nhau, đến lúc đó, em sẽ giúp ai?”

Liễu Vi Quân nhìn ra chỗ khác: “Em sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.”

“Nếu điều đó thực sự xảy ra thì sao?” Du Tử Vĩ lại gần vợ, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn bà: “Em sẽ giúp anh, hay là giúp nó?”

Liễu Vi Quân quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy sự chán chường, cười nhạt: “Em nói rồi, em sẽ không để chuyện đó có thể xảy ra.”

Du Tử Vĩ mỉm cười: “Quả nhiên, đúng là Liễu Vi Quân người phụ nữ anh yêu, một Liễu Vi Quân kiêu ngạo và ích kỷ.”

“Tại sao anh không chịu lùi một bước chỉ lần này thôi?” Liễu Vi Quân cau mày: “Thả… cô bé kia có được không?”

“Anh không thể thả cô ta ra, bởi vì căn bản cô ta không phải do anh bắt.” Du Tử Vĩ đứng dậy, bước tới cửa sổ, kéo tấm rèm nhung tím ra.

Ánh mặt trời như thuỷ triều tràn vào phòng , trong nháy mắt đã bao phủ ánh sáng lên tất cả mọi thứ.

“Hôm đó bọn thủ hạ của anh có quả thật đi bắt Diệp Tây Hi, nhưng trên đường theo dõi đã bị bọn họ cho người giết chết.” Du Tử Vĩ chậm rãi nói: “Cho nên, việc cô ta mất tích chẳng liên quan gì đến anh hết.” (bọn họ: Hạ gia)

“Anh không gạt em chứ?” Liễu Vi Quân hồ nghi.

“Ngay cả em cũng nghi ngờ anh, thế thì khó mà trách bọn người Hạ Phùng Tuyền cũng một mực khẳng định việc này do anh làm rồi.” Du Tử Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ, Hạ Phùng Tuyền còn cùng Du Tư Nhân hợp tác, muốn đánh đổ anh.”

“Nếu không phải là anh, vậy thì do ai làm đây?” Liễu Vi Quân nghi ngờ, Du Tử Vĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

—— m(_ _)m——

Mặc dù đã ly hôn với Hạ Từ Viện nhưng bởi vì Hạ gia gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cần đến sự giúp đỡ của Mộ Dung Phẩm nên hắn mới có thể tuỳ ý tự do ra vào Hạ gia.

Hôm nay, hắn vừa mới bước vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh dữ dội loảng xoảng binh binh bang bang ầm ĩ vọng lại từ phòng bếp.

“Sao lại thế này?” Mộ Dung Phẩm hỏi Hạ Hư Nguyên đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon: “Chú lại chọc cho Từ Viện tức giận hả?”

“Từ Viện giờ mang thai, chọc nó chẳng có cửa thắng đâu.” Hạ Hư Nguyên nhàn nhạt cười một tiếng: “Nó định tự tay làm cơm cho A Khoan ấy mà.”

“Làm cơm?” Mộ Dung Phẩm khoé mắt giật giật.

Còn chưa nói hết, trong phòng bếp lại vang lên một tiếng nổ “duyên dáng” cực kì, to chấn động trời đất.

Mộ Dung Phẩm vội vàng lao vào xem có chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy Hạ Từ Viện che mặt ngồi núp ở một góc trong phòng bếp, còn cái nồi trên bếp thì đang nổ bùm bùm vui mừng. (tài nấu ăn của chị ý thật… đáng sợ =”=)

Mộ Dung Phẩm bước nhanh tới tắt bếp đi, lại vội vã quay lại xem Hạ Từ Viện có bị thương ở chỗ nào không, dạy dỗ cho một bài: “Có làm sao không, có bị phỏng ở đâu không? Sao em lại bất cẩn như thế cơ chứ, mang thai còn chạy vào phòng bếp làm loạn? Không cẩn thận trơn trượt mà ngã thì làm sao đây? Cũng đã làm mẹ đến nơi rồi, tại sao một chút tự giác cũng không có thế…”

Hạ Từ Viện cúi đầu vuốt bụng mình, ngữ khí ai oán: “Cục cưng, con nghe thấy chưa, kẻ khốn khiếp vừa dài dòng vừa lắm chuyện mắng mẹ chính là cha con đó.”

“Hạ Từ Viện, coi như em lợi hại đi.” Mộ Dung Phẩm hít một hơi thật sâu, đem chỗ tức giận còn lại nuốt hết xuống bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui