Bạn Trai Ta Là Con Sói

Bên trong phòng bệnh, Diệp Tây Hi đang cuộn tròn nằm trong lòng Hạ Phùng Tuyền, nghẹn ngào khóc.

Hạ Phùng Tuyền vẫn khe khẽ nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của cô, động tác của hắn mang theo sự yêu thương nhớ nhung.

“Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi xụt xịt mếu máo nói: “Từ nay về sau khi nào đạn bắn tới, không cho phép anh đẩy em ra… Em căn bản là không thể chết được, còn anh thì lại không giống như vậy, biết không?”

Hạ Phùng Tuyền ôn nhu đáp: “Không thể nào!”

“Cái gì!” Diệp Tây Hi ngẩng đầu lên, thở phì phì mắt trợn ngược nhìn hắn: “Hạ Phùng Tuyền, vừa mới tỉnh dậy anh chân tay ngứa ngáy muốn chọc em nổi điên có phải không hả?”

Hạ Phùng Tuyền khẽ cười một lần nữa kéo cô nhập vào trong ngực mình: “Khi nguy hiểm tới, đẩy người phụ nữ của mình ra, đó là một loại bản năng rồi…Giống như em bỏ ngoài tai bất chấp mọi người khuyên ngăn mà truyền máu cho anh vậy, đó là bản năng của chúng ta!”

Diệp Tây Hi an tĩnh nằm yên trong lòng hắn, tai áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, chăm chú lắng nghe tiếng tim đập đều đều từng nhịp từng nhịp rất rõ bên tai, dường như cô có phần hiểu được những điều hắn đang nói.

“Bây giờ em cảm thấy trong người thế nào rồi?” Hạ Phùng Tuyền ân cần hỏi.

“Không sao, chỉ cần truyền một chai nước bổ là ổn ngay ấy mà.” Diệp Tây Hi không muốn để hắn lại lo lắng thêm nữa.

“Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền vẫn yêu thương khẽ vuốt làn tóc rối bời của cô: “Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

Nghe vậy, Diệp Tây Hi khoé mắt lại ươn ướt, hai mắt bắt đầu đỏ hoe.

Hắn hiểu được.

Hạ Phùng Tuyền hiểu được nỗi lòng của cô.

Hạ Phùng Tuyền nâng cằm cô lên, cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi cô.

Lưỡi của hắn từ từ chầm chậm tiến vào, dây dưa quanh quẩn quấn lấy lưỡi của cô.

Hắn muốn dùng nụ hôn này để khẳng định tình cảm của hai người.

Nụ hôn này, kéo dài và mãnh liệt, giống như hút hết không khí của Diệp Tây Hi.

Không phải là giống như… mà đúng là như thế!

Diệp Tây Hi cảm giác hô hấp dần dần khó khăn, hai mắt bỗng tối sầm —- cuối cùng cô lâm vào hôn mê bất tỉnh!

Đồng chí Hạ Phùng Tuyền thì vẫn hăng say hôn mãi mới chợt nhận ra Diệp Tây Hi không hề có chút phản ứng nào, đang định trách cô lười biếng không có tý biểu hiện phối hợp gì cả thì lúc này hắn mới ngớ người ra thì ra là cô…. Hôn mê mất rồi!

Hắn cuống quýt nhấn chuông cấp cứu khẩn cấp.

Hạ Hư Nguyên bước vào, quan sát “bệnh nhân” một chút, nhẹ nhàng bâng quơ đáp cho “người nhà bệnh nhân” biết: “Lần này cô ấy mất một lượng máu quá lớn, đây là di chứng để lại. Sau khi vận động kịch liệt rất nhiều khả năng là tạm thời bất tỉnh nhân sự.”

Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống nghiêm túc hỏi: “Sau này đều có thể như thế này ư?”

“Tình trạng này sẽ diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi giải thích, còn nháy mắt trêu tức Hạ Phùng Tuyền nữa: “Nói cách khác, sau này không cần biết là hôn môi hay là vận động trên giường, ngươi đều phải học cách kìm chế bản thân.”

Nhìn Hạ Phùng Tuyền mặt đen như đáy nồi, Hạ Hư Nguyên cực kì thấu hiểu cảm giác lúc này của hắn, bây giờ chỉ sợ ước muốn mãnh liệt nhất của hắn là tình nguyện không sống lại còn tốt hơn.

Tận mắt thấy Hạ Phùng Tuyền đã qua cơn nguy hiểm, đoàn người liền quyết định rời đi.

Nhưng rời đi lúc này thực sự không dễ dàng, dù sao thế lực của Hạ Gia ở Italy cũng không có ảnh hưởng lớn lắm.

Mộ Dung Phẩm lần này tới đây, vốn tính toán đưa Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi rời đi quỷ không biết thần không hay—– cũng chỉ có làm như vậy mới có thể thành công bảo toàn lực lượng!

Nhưng lại xảy ra nhiều biến cố khó lường như vậy, đúng là người tính không bằng trời tính, hành tung của bọn họ đều bại lộ dưới mắt Du Nhất Giới, bây giờ việc chuồn êm khỏi nơi này so với lên trời còn khó hơn gấp ngàn lần.

Mấy ngày nay, Mộ Dung Phẩm, Hạ Hư Nguyên và đám người Hạ gia đều thảo luận bàn bạc tìm kế sách đối phó, và hôm nào cũng như hôm nào, đám thủ hạ của Du Nhất Giới cũng rất kiên trì viếng thăm, thái độ rất chi là cung kính lễ phép mời Diệp Tây Hi tiểu thư tới thăm quan toà lâu đài cổ kính của chủ nhân bọn chúng.

Mà Diệp Tây Hi sau khi cân nhắc kỹ càng cẩn thận cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Ta không cho phép.” Mấy ngày qua vì bị cấm dục quá độ, Hạ Phùng Tuyền trở nên cáu gắt nóng nảy, hắn kiên quyết phản đối: “Bản thân mình còn chưa được ăn chẳng lẽ lại dâng lên tận miệng cho hắn à, ta ngu thế sao?”

“Yên tâm yên tâm.” Mộ Dung Phẩm khuyên nhủ: “Bộ phận thực hiện chức năng đàn ông của Du Nhất Giới ta đoán đến bây giờ vẫn chưa thể phục hồi được đâu.”

“Tóm lại để cô ấy tới đó một mình là quá nguy hiểm.” Hạ Phùng Tuyền vẫn khăng khăng không chịu, tay túm chặt lấy eo Diệp Tây Hi có chết cũng không buông.

“Phùng Tuyền, em sắp tắc thở đến nơi rồi.” Diệp Tây Hi la oai oái.

Hạ Phùng Tuyền vội vã thả tay ra.

Diệp Tây Hi xoay người lại, nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Nếu như hắn thực sự có ý đồ đen tối với em thì cực thuận lợi dễ như trở bàn tay chộp lấy em ngay, còn cần phải giả vờ giả vịt ra vẻ quân tử thế để làm gì?”

Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Tên đó, bụng dạ thâm sâu khó lường, em tuyệt đối không có khả năng đoán được hắn đang suy tính cái gì đâu.”

Diệp Tây Hi khẽ thở dài: “Thật ra thì, Du Nhất Giới cũng không phải là kẻ xấu xa hoàn toàn.”

Hạ Phùng Tuyền ánh mắt kinh khủng bắt đầu bắn ra những tia nhìn nguy hiểm chết người.

Người phụ nữ này, thế mà dám ở trước mặt hắn nói tốt cho Du Nhất Giới? Chẳng lẽ nảy sinh tình cảm với hắn rồi? Xem ra không trừng trị cô một trận nên thân để cô sáng mắt ra thì không được.

Hắn còn đang suy tư cân nhắc các phương thức trừng trị thì lại nghe Diệp Tây Hi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chẳng qua là hắn thần kinh có chỗ không được bình thường cho lắm, đại khái là đứt một số dây thần kinh cần thiết, cộng thêm tính cách méo mó có chút biến thái dị thường, cộng thêm bộ gen tổ hợp những phẩm chất kinh dị từ bố mẹ, còn có phương thức giáo dục nuôi dạy cực kì bất hợp lý, còn nữa….”

Hạ Phùng Tuyền sắc mặt dịu đi ngay tức khắc.

Thôi bỏ đi!

Là hắn hiểu lầm rồi.

Tuyệt nhiên không biết bản thân vừa thoát khỏi một kiếp đầu rơi máu chảy, Diệp Tây Hi rất tận tuỵ tổng kết: “Đấy tóm lại, Du Nhất Giới thật sự không được coi là người xấu.”

Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Tây Hi, cô thật có khiếu mắng chửi người đó.”

Diệp Tây Hi: (? _? ) Tôi có mắng chửi ai đâu cơ chứ.

Mộ Dung Phẩm gật gù tán đồng: “Tây Hi, cô có muốn đầu tư công sức siêng năng học tập ngành luật không, tài ăn nói của cô thực rất có triển vọng a~”

Diệp Tây Hi: (T_T) Tôi thật sự không có chửi hắn mà.

Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười sung sướng: “Chẳng phải ta đã sớm nói qua cho các ngươi biết miệng lưỡi của cô ấy cũng rất lợi hại còn gì.”

Diệp Tây Hi: ~(>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui