Nữ sinh tên Thi Vũ được 223 điểm so với học sinh lớp ban 3 mà nói số điểm này đã rất cao.
Cô ta đại khái cũng đoán được điểm số của mình nên mới dám mạnh miệng chất vấn Triệu Hải, nào biết điểm số cô ta cố gắng có được lại kém xa Đường Hân đến vậy.
Thi Vũ vô cùng tức giận cùng ghen ghét, ánh mắt căm phẫn nhìn Đường Hân.
Lúc này lại thấy ánh mắt đắc ý của Đường Hân cục tức trong ngực chợt bộc phát, cô ta lớn tiếng nói:
“Mọi người trong lớp đều biết thành tích bạn học Đường Hân trước đây rất kém không thể nào chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được điểm số cao như vậy.
Thưa thầy em nghi ngờ điểm số này của bạn học Đường Hân là gian lận mà có!”
Nghe lời nói này của Thi Vũ cũng có học sinh nghi ngờ điều này.
Triệu Hải còn chưa kịp nói đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ dưới lớp vang lên:
“Ồ? vậy không biết bạn học Thi Vũ đoán thử xem tôi dùng cách gì để gian lận?”
“Cậu nhất định là bài của người khác!” Thi Vũ chỉ vào Đường Hân lớn tiếng nói.
Đường Hân đột nhiên phì cười một tiếng.
Khuôn mặt dần trở nên lạnh lẽo:
“Cậu ngu ngốc thì cũng đừng tưởng chúng tôi ngu ngốc chứ? Kỳ thi lần này không hề chia lớp, cậu nói tôi bài người khác, vậy cậu nói xem… trong lớp này ai có năng lực đạt đến điểm đó Là cậu sao? Hừ, muốn vu oan cho tôi thì cũng nên đem lý do nào hợp lý một chút đã, cậu đem một lý do không hề có chút đáng tin này để buộc tội tôi chẳng lẽ là xem thường trí thông minh của tôi, của mọi người sao?”
Đám người phía dưới nghe được lời của Đường Hân thì ánh mắt nhìn Thi Vũ sinh ra chán ghét, không vừa mắt.
Thi Vũ nghe được lời của Đường Hân thì tức giận muốn hộc máu… cô ta lúc nãy nóng vội nói chưa kịp nghĩ kỹ càng.
“Cậu… cậu…”
“Cậu cậu cái gì mà cậu… tôi bị cậu vu oan không tức giận thì thôi, hiện tại lại còn tức giận ngược lại tôi.
Cậu đúng là lợi hại a.” Đường Hân ngắt lời cô ta, thờ ơ nói.
Triệu Hải thấy vậy liền lên tiếng hoà giải:
“Thôi được rồi, Thi Vũ trở về chỗ của em đi.”
Cô ta vẫn là bộ dáng không cam lòng nhìn Triệu Hải, dù tức giận đến mấy nhưng cô ta cũng không thể làm được gì lúc này, bèn thức thời hậm hực mà trở về chỗ ngồi.
Lúc này Triệu Hải chậm rãi lên tiếng:
“Bâng khuâng của các bạn thầy hiểu nhưng tại đây thầy có thể đảm bảo bạn học Đường Hân không hề gian lận, thầy cũng đã xem qua bài kiểm tra của em ấy, cách giải vô cùng độc đáo, điểm số tuyệt đối không có sai sót.
Lần này điểm số khác biệt rất lớn so với trước đây có thể thấy kỳ thi này rất quan trọng với em ấy vì thế nhân tài không muốn ẩn nhẫn giấu mình mà thôi.
Đường Hân em nói xem có phải không?”
Đường Hân mỉm cười vỗ tay khen ngợi Triệu Hải, không ngờ lão đầu này còn nghĩ sẵn cho cô lý do rồi.
“Thầy Triệu, không ngờ thầy có thể hiểu em đến như vậy.
Vậy được đợi thầy Vương trở về em sẽ chính thức nói với thầy ấy em chấp nhận lời chiêu mộ của thầy.
Chỉ là đến lúc đó xin thầy Triệu đáp ứng em một yêu cầu nho nhỏ, nhân tài như em sẽ ra sức làm vinh quang lớp thầy, thế nào? thầy Triệu đồng ý chứ?”
Triệu Hải thấy cô tự tin bàn điều kiện như vậy không những không tức giận mà còn thực lòng tán thưởng:
“Được, vậy tôi mỏi mắt chờ mong, chờ ngày em đem vinh quang về cho lớp, cho tôi chút mặt mũi.
Bạn nhỏ Đường Hân đừng quên lời em đã nói hôm nay a!”
Đường Hân mỉm cười gật đầu: “Không dám quên.”.
Truyện Đam Mỹ
“Tốt, chuyện này coi như xong.
Điểm số kỳ này cũng đã thông báo với các em rồi.
Còn việc chuyển lớp gì đó thì đợi tuần sau thầy chủ nhiệm của em nói tiếp nhé.
Vậy đi!”
Triệu Hải vừa rời đi Hà Diễm đã đi tới bàn Đường Hân tấm tắc ngợi khen:
“Đường Hân à, tớ thấy bộ dáng hôm nay của cậu cực kỳ cực kỳ thu hút luôn, con tim bé nhỏ của tớ phải lòng cậu rồi!!! làm sao đây aaa!” Hà Diễm tựa đầu vào vai của Đường Hân ra sức làm nũng.
Đường Hân bị cô chọc khiến tâm tình cô cực kỳ vui vẻ, cao ngạo đáp lời:
“Cái này không trách cậu, có trách thì trách tôi quá ưu tú!”
Hà Diễm nghe cô nói thì lập tức bật cười nói:
“Được lắm Đường Hân, tớ vừa mới khen cậu một câu mà cậu đã tự cao như vậy rồi, cậu có biết cái gì gọi là khiêm tốn không?”
Đường Hân vẫn là ý cười đấy nhàn nhạt trả lời: “Tớ không thể tự cao sao?”
Hà Diễm nghe cô nói vậy không biết nói thêm điều gì chỉ còn cách thỏa hiệp:
“Ha ha… sao có thể, cậu xinh đẹp như vậy lại thông minh giỏi giang sao lại không được cơ chứ.”
Đường Hân nhìn Hà Diễm càng thêm thuận mắt thầm gật đầu khen ngợi:
“Ánh mắt tốt.” Tốt hơn hệ thống ngốc nào đó.
“Hì hì… đúng rồi nước da của cậu thay đổi nhanh thật, trắng trẻo mịn màng, cậu dùng mỹ phẩm gì thế? chỉ tớ với tớ cũng muốn trắng trẻo xinh đẹp như hoa…” Hà Diễm cầm tay Đường Hân vừa lắc vừa nũng nịu hỏi.
“Cái này à, tớ chỉ nói cho cậu cậu đừng nói cho ai nhé, lại đây…”
[Chủ nhân, cô không phải nói sự thật chứ…] S01 lo lắng hỏi.
“Trước đây tớ ngụy trang để mình xấu xí một chút như vậy để tránh bị làm phiền ấy mà.
Tớ vốn là như vậy…”
Hà Diễm vừa nghe Đường Hân nói thì há hốc mồm hỏi:
“Vậy… trước đây cậu…?”
“Hóa trang đấy!” Đường Hân nháy mắt nói với Hà Diễm.
Nghĩ đến lời Triệu Hải nói Đường Hân trước đây che giấu thực lực, hiện tại lại che giấu nhan sắc cũng không phải là không có khả năng.
Lời nói dối của Đường Hân lại khiến cho Hà Diễm vô cùng tin tưởng:
“Hóa ra là vậy…” Hà Diễm vỗ nhẹ vai Đường Hân, mạnh miệng đảm bảo:
“Hân Hân yên tâm, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu!”
Đường Hân hài lòng mỉm cười với cô: “Cảm ơn.”
S01 thấy chủ nhân nhà nó tẩy não đứa trẻ nhỏ này làm cho cô bé tin sái cổ mà không có một chút chột dạ nào.
Cái trình độ nói dối này quả thực khiến nó không thể nào không bội phục a!
Tiếng chuông vào học đã điểm Hà Diễm cũng không quấy rầy Đường Hân nữa cô đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình.
Đường Hân nhìn Hà Diễm rời đi ý cười trong mắt càng thêm sâu… Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy a!
***
Vốn là lúc làm bài thi Đường Hân cũng không có ý định đổi lớp, kết quả bài thi lần này là số điểm thấp nhất mà cô có thể chấp nhận được.
Cô cũng không thể uỷ khuất bản thân để ngụy trang thành kẻ ngốc được, cũng không cần thiết phải như thế.
Chỉ có điều cô thật sự tính sai… là cô đánh giá quá cao lớp 12 ban 2 rồi, hiện tại bản thân lại trở thành người nổi bật… haizz, ưu tú quá cũng là một cái sai!
Kỳ thi diễn ra trước khi Đường Hân thay đổi nhiệm vụ, nếu không phải vì tính cách “khiêm tốn có hạn” này của cô thì lần này ắt hẳn đã không có cơ hội được quang minh chính đại học cùng lớp với Phó Tử Mặc.
Đây cũng có thể coi là lợi ích ngoài ý muốn!
Triệu Hải lần này đến “đào” cô về lớp ông, Đường Hân cũng hết sức vui vẻ đáp ứng, lại hướng ông xin một yêu cầu nhỏ cũng không hề muốn làm khó gì ông.
Cô chỉ đơn giản muốn ngồi cạnh “ATM hình người” của mình mà thôi.
Chỉ hi vọng cậu ta không phụ sự nỗ lực của cô, ngày ngày tăng một ít giá trị hạnh phúc cho cô có một chút “máu” để sống là được hì.
S01 thấy chủ nhân nhà nó không nghe giảng mà thất thần nhìn xa xăm không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Dù sao nó chỉ biết thở dài thườn thượt vờ như không thấy.
Một quản gia có trách nhiệm nhiệt huyết đầy người như nó cũng vì sự lười biếng của chủ nhân nó mà dần mai một.
S01 duỗi eo nhỏ một cái rồi bay trở về vòng tay tiếp tục xem phim truyền hình cẩu huyết của mình..