Bạn Trai Thích Dưỡng Nhan Của Tôi


Nói là gội đầu, kỳ thực giống như chăm sóc tóc vậy.

Gội thôi cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, làm Thường Mạn nghĩ rằng có phải trên đầu mình có chấy hay không mà chị gái làm như đang bắt chấy giúp cậu vậy.

Xong xuôi, Thường Mạn bước ra khỏi thẩm mỹ viện với mái tóc bồng bềnh óng mượt.

Nhưng vừa đến trước cửa, cậu lại bị cô nhân viên kéo đi để giới thiệu mấy loại mỹ phẩm dưỡng da.

Thường Mạn hoàn toàn không có khái niệm gì đối với mấy thứ này, mắt to trừng mắt nhỏ nghe nhân viên nói rồi lễ phép trả lời một chữ: "Ồ."
Cổ họng cô nhân viên như sắp bốc khói thế mà chỉ nhận được một chữ như vậy.

Cuối cùng, cô miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Tạm biệt quý khách."
Ra khỏi thẩm mỹ viện, vẫn còn sớm, Thường Mạn tính xem có nên về võ quán không.

Chẳng ngờ cậu vừa nhấc chân lên, phía sau truyền tới một âm thanh cực kỳ khiếp sợ.

Đại khái bởi vì quá kinh ngạc nên âm cuối của người kia gần như mất tiếng, nghe khá buồn cười: "Thường Mạn!?"
Thường Mạn: "!!!!"
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy Phương Hằng Diễn và cô gái ngày đó ở lễ đính hôn đang đứng cách cậu không quá ba mét.

Con ngươi anh sắp lọt tròng.

Trước cửa thẩm mỹ viện, một cơn gió lạnh thổi qua cuốn mấy phiến lá rụng trên đất, thê lương vạn phần.

Sư huynh đệ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Là người ngoài cuộc, Đường Lâm quét mắt về phía Thường Mạn, sau đó lại chăm chú nhìn Phương Hằng Diễn.

Ánh mắt của hai người này rất mờ ám, nhưng lại không thể nói rõ là cảm giác gì.


Điều đó làm Đường Lâm liên tưởng mình bị kẹp giữa một cuộc chiến tranh giành tình cảm, nhất thời cân nhắc mười phần.

"Hằng Diễn, người quen của cậu à?"
Lúc này Phương Hằng Diễn mới tìm được cơ hội cất lời: "Ừ, có quen biết."
"Cậu bạn này đẹp trai ghê, mà hình như tôi gặp ở đâu rồi nhỉ?" Đường Lâm híp mắt cười, buông tay khỏi Phương Hằng Diễn: "Vậy cậu nói chuyện với cậu ấy đi, một mình tôi vào được rồi."
Phương Hằng Diễn gật đầu.

Đường Lâm rời đi còn Phương Hằng Diễn và Thường Mạn vào tiệm trà đối diện thẩm mỹ viện.

Sau khi gọi bừa thức ăn nhẹ và nước uống, hai người vẫn trầm mặc không lên tiếng ngồi mặt đối mặt.

Thường Mạn cảm thấy bầu không khí như thế này thật sự sắp làm cậu nghẹt thở, thử mở miệng trước: "Đại sư huynh, em..."
"Em đừng nói chuyện." Không biết có phải do ánh nắng hay không mà đường nét khuôn mặt Phương Hằng Diễn rất u buồn.

Anh chen ngang lời Thường Mạn, thở dài chậm rãi: "Hiện tại đầu óc của anh rất hỗn loạn."
Thường Mạn: "..."
Đại sư huynh, anh hãy nghe em nói, sự việc không có phức tạp như vậy đâu!
Nhân viên phục vụ đem đồ uống để xuống bàn.

Phương Hằng Diễn uống tận ba cốc trà mới tỉnh táo, run rẩy chất vấn: "Em nói mấy ngày nay có việc bận mà, tại sao...!Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Một câu hỏi đâm trúng tử huyệt của Thường Mạn, cậu vắt hết óc suy nghĩ: "Đấy là...!Bởi vì..."
Phương Hằng Diễn gõ lên bàn một cái, ra hiệu Thường Mạn nói thật.

Thường Mạn nuốt nước miếng, nửa thật nửa giả đáp: "Gần đây em ở trong nhà một người bạn."
Phương Hằng Diễn lại rót cho mình thêm một cốc trà, thậm chí còn ngậm thêm viên kẹo bạc hà để hạ hỏa: "Bạn nào? Ở đâu?"
"Đại sư huynh, anh hỏi quá nhiều rồi..." Thường Mạn cố ý nhắc: "Là bạn không lâu trước đây mới quen, ở đâu thì em nào tiện nói.

Dù sao cũng là chỗ riêng tư của người ta."

Kỳ thực khi Thường Mạn nói ra những câu này trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Chỉ lo bị Đại sư huynh khôn khéo vạch trần bởi ngày hôm đó cậu và Chử Nhạn La đã cùng tới tiệc rượu.

Song cậu đâu biết, Đại sư huynh anh minh thần võ của mình trong bữa tiệc xảy ra chút chuyện khó nói.

Về sau lại càng không muốn nghe ngóng tin tức gì nên không biết về sự phối hợp của Chử Nhạn La và Thường Mạn tối đó.

Phương Hằng Diễn đâu ngờ mình chỉ cần mở weibo là biết hết chân tướng.

Thấy mình quả thật hơi quá phận, anh vội ho một tiếng tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao em lại xuất hiện ở đây? Bạn em đâu?"
Thập Tam sư đệ 100% nam tính tự nhiên vào mấy nơi như này, Phương Hằng Diễn nghĩ thôi cũng sợ.

Hoài nghi có phải em ấy che giấu nhiều năm qua, bảo sao Thường Mạn luôn xinh đẹp như thế --
"Đại sư huynh." Mắt thấy biểu cảm của Phương Hằng Diễn ngày càng khủng hoàng cực độ, Thường Mạn vội vàng gọi hồn sư huynh về, thành khẩn giải thích: "Em chỉ đến đây để gội đầu thôi."
Phương Hằng Diễn: "??? Hết rồi?"
Thường Mạn: "Dạ hết rồi."
"Sư đệ, em nói thật với anh đi, anh bảo đảm sẽ không nói với võ quán đâu."
Thường Mạn khóe miệng giật giật "Đại sư huynh, anh đừng suy nghĩ nhiều, là bạn em kéo em tới.

Cậu ta...!Cậu ta nói cậu ta có thẻ hội viên sắp hết hạn, kêu em qua chỗ này làm cho đỡ phí."
Cậu vừa nói vừa để cái thẻ Chử Nhạn La cho cậu lên bàn, nghĩ thầm may mà trên thẻ không ghi ngày tháng năm.

"...!Được rồi." Tuy Phương Hằng Diễn không tin cách giải thích này lắm, nhưng chứng cứ bày ra trước mắt không thể không tin.

Cuối cùng, anh bình tĩnh lái sang chuyện khác: "Buổi trưa đi ăn cơm với anh không?"
Thường Mạn vừa định gật đầu, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.


Thời gian đặc biệt chuẩn.

Thường Mạn nhận cuộc gọi.

"Về chưa?"
Ngay lập tức sống lưng Thường Mạn thẳng tắp, bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng làm Phương Hằng Diễn thiếu điều sặc nước.

"Ừm...!Còn chưa xong."
Chử Nhạn La nhạy bén chất vấn: "Giọng cậu bị làm sao vậy?"
Thường Mạn mình đầy nỗi khổ khó giãi bày.

Bình thường cậu đều nén giọng để nói chuyện với Chử Nhạn La.

Bây giờ ngồi trước mặt Đại sư huynh, cậu đâu thể giả bộ như vậy được!!
Cậu đảo mắt: "Tôi vừa bị sặc gió ấy mà..."
Phương Hằng Diễn: "?????"
Giọng cậu vốn trong trẻo, nay lại âm điệu hơi bị đè thấp, cứ cào nhẹ lên tâm của Chử Nhạn La.

Chử Nhạn La lật một tờ tài liệu nhưng chẳng đọc được chữ nào, liền đặt nó sang bên, "Đang ở đâu?"
Thường Mạn liếc sắc mặt tái xanh của Phương Hằng Diễn, "Đang...!Ở bên ngoài chơi."
"Ừ, về sớm một chút, đừng chơi quá muộn."
Thường Mạn đáp tiếng.

Chử Nhạn La tiếp tục dặn: "Bữa trưa nên về nhà ăn, muốn ăn cái gì thì nói dì Văn làm cho."
Bé ngoan Thường Mạn: "Dạ, vâng."
"Muốn mua gì mà không đủ tiền thì bảo tôi."
"Dạ."
"Buổi tối tôi sẽ về sớm một chút."
"...!Dạ."
Chử Nhạn La xoay ghế tựa để nhìn về bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, rồi tưởng tưởng bộ dáng Thường Mạn trợn tròn mắt ngoan ngoãn gật đầu ở đầu bên kia điện thoại.

Di động hơi phát nhiệt làm tai anh nóng lên, anh đổi tay cầm, "Buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp."
Sau khi cúp máy, Thường Mạn vẫn chưa lấy lại tinh thần vì đột nhiên được Chử Nhạn La quan tâm.


Vừa đảo mắt một cái, cậu đã thấy Phương Hằng Diễn gọi nhân viên phục vụ tới.

Nhân viên phục vụ: "Thưa quý khách, xin hỏi anh cần gì?"
Phương Hằng Diễn nói: "Đổi ấm trà hộ tôi, ấm này nguội rồi."
"Vâng, xin quý khách chờ một lát."
Thường Mạn: "..."
Không phải, Đại sư huynh anh nghe em giải thích đã!
Phương Hằng Diễn ngồi nghiêm chỉnh, giọng điệu lạnh lùng chưa bao giờ có, "Nói đi, người trong điện thoại là ai?"
Thường Mạn lúng túng, hoàn toàn không biết mở miệng như nào.

Phương Hằng Diễn nhìn động tác nhỏ của cậu, day day hai hàng lông mày nói: "Em có người yêu đúng không?"
Thường Mạn: "Hả?"
"Mấy ngày nay em có việc bận nên ở nhà một người bạn, bạn kia...!Là bạn gái đúng không?" Bộ dạng Phương Hằng Diễn giống như bắt được một nhóc con yêu sớm: "Anh còn nghĩ vì sao vô duyên vô cớ em lại đòi dọn ra ngoài.

Thì ra là đang yêu."
Thường Mạn á khẩu, bởi vì ở góc độ khác mà nói Đại sư huynh đoán trúng phóc rồi.

Phương Hằng Diễn thở dài: "Anh biết tính của thầy, cũng hiểu vì sao em lại phải gạt thầy.

Bọn em ở chung anh không có ý kiến.

Nhưng mà Thường Mạn, em không thể tùy tiện bắt nạt người ta nghe chưa?"
Thường Mạn vẫn chưa bắt được sóng não Đại sư huynh: "Ha?"
"Ha cái gì mà ha, lời của anh em vẫn không hiểu à? Không thể làm người ta lớn bụng nhớ chưa?" Phương Hằng Diễn cảm thấy bản thân cởi mở hơn thầy gấp mấy lần.

Thường Mạn: "......"
Cậu mà làm Chử Nhạn La lớn bụng thì cậu sẽ đi kiểm tra sức khỏe, xem rốt cuộc Chử Nhạn La có vấn đề hay là mình có vấn đề.

Thường Mạn thầm nghĩ đầy tuyệt vọng.
Tâm trạng Thường oan ức lúc này::)))
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận