Bạn Trai Thiên Tài

Edit: VongCơ

Tần Dương thanh toán xong, hai người liền đi ra ngoài, đúng lúc này có thêm một đoàn người đi vào cửa hàng.

Cánh cửa nhỏ nên cô bị ép vào góc, gần như vấp vào khung cửa. May mắn Tần Dương phản ứng kịp thời đỡ cô, Nguyễn Manh mỉm cười cảm ơn.

Nguyễn Manh ra khỏi cửa hàng, quay trở lại gốc cây để lấy xe đạp. Tuy nhiên, Trần Mặc lại không thấy đâu.

Cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.

Tần Dương cũng nhìn xung quanh đám đông, “Chắc cậu ấy về trước rồi.”

Nguyễn Manh hơi lo lắng, Trần Mặc không bao giờ bỏ đi mà không nói tiếng nào, hay là có chuyện gì đó xảy ra rồi?

Cô tạm biệt Tần Dương, “Tớ đi trước nha.”

Tần Dương mỉm cười với cô, “Cảm ơn cậu đã chọn quần áo cho tớ, tớ rất thích.”

“Không có gì, cảm ơn lúc nãy cậu đã đỡ tớ.”

Tần Dương mỉm cười, “Ừm, mai gặp.”

“Mai gặp.”

___

Khi về cửa nhà, cô nhìn phía đối diện. Xe đạp của Trần Mặc dựng ở bên ngoài, có vẻ như cậu thực sự trở về nhà. Nguyễn Manh thở phào nhẹ nhõm, khóa xe đạp rồi đi vào nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Manh ra khỏi nhà, cô nhìn thấy xe đạp của Trần Mặc đã không còn ở sân, chắc cậu đã đến trường trước.

Nguyễn Manh hoang mang đến trường.

Trước cổng trường, Nguyễn Manh đẩy xe đạp và bước vào trong. Thời gian đang còn sớm, cô chậm rãi đẩy xe, tình cờ nghe được hai nữ sinh đang nói chuyện, “Cậu có biết học sinh trường chúng ta nổi tiếng rồi không”

“Ai vậy?”

“Trần Mặc, là người luôn đứng đầu ấy, video của cậu ấy đang rất nổi tiếng trên mạng. Là video tổng hợp lúc cậu ấy hát, đánh đàn và chạy marathon. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai. Mặc dù tớ đã nhìn thấy trên mạng, nhưng mà nhìn tậm mắt mới thấy, cậu ấy thật sự thật sự vô cùng đẹp trai.”

“Ở đâu, ở đâu, tớ cũng muốn xem.”


“Ở trên hot search đó, lúc sáng tớ xem rồi.”

Nguyễn Manh lấy điện thoại ra, vào trang web video để tìm kiếm

Mức độ phổ biến lần này còn cao hơn lần trước, hiện đã có hàng chục nghìn lượt xem và hơn một nghìn bình luận.

Nguyễn Manh chạy nhanh vào lớp, thấy Trần Mặc đang đứng cạnh bàn, trên bàn bị phủ đầy những món quà.

Tay cậu giơ lên rồi hạ xuống, rồi lại giơ lên. Cậu lo lắng nhìn vào bàn, như thể cậu không biết phải làm sao.

Nguyễn Manh vội vã đến an ủi cậu, “Đừng lo, tớ giúp cậu cất đi nhé.”

Vừa nói, Nguyễn Manh lấy một cái túi nhựa màu đen đựng rác từ phía sau lớp học, đặt nó dưới bàn, gom hết quà trên bàn bỏ vào.

Sau khi mọi thứ được xử lí xong, Trần Mặc dần bình tĩnh lại, Nguyễn Manh thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người trong lớp nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn lại hai người. Trần Mặc im lặng khôi phục lại mọi thứ trên bàn về vị trí ban đầu, rồi ngồi xuống.

Nguyễn Manh cũng đặt cặp xuống, ngồi lên ghế.

Tiếng chuông lớp vang lên. Trong giờ học, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Nguyễn Manh đi đến văn phòng. Cô lo lắng liếc nhìn Trần Mặc, đi theo giáo viên chủ nhiệm.

Tần Dương đến bên chỗ Trần Mặc, ra vẻ quan tâm: “Trần Mặc, hôm qua sao cậu lại đột nhiên bỏ đi vậy? Nguyễn Manh và tớ rất lo lắng đấy.”

Trần Mặc cúi đầu tránh tầm nhìn của cậu ta, không trả lời.

Nam sinh bàn trước nghe thấy lời Tần Dương nói chuyện, quay xuống nhiều chuyện, “Này, hai người hẹn hò còn đem theo Trần Mặc làm gì, người ta không muốn làm bóng đèn đâu.”

Tần Dương chỉ cười, không giải thích gì.

_____

Nhân Bình gọi Nguyễn Manh đến văn phòng, nói bóng nói gió cô muốn làm cái gì thì cũng đừng ảnh hưởng đến học tập. Nguyễn Manh khó hiểu trở về lớp học, trên hành lang đi đi lại lại không ít nữ sinh, đa số đều là đến nhìn Trần Mặc, chụm đầu vào nói nhỏ, khoa tay múa chân.

Nguyễn Manh cau mày, cô đi vào lớp, thấy Trần Mặc đang cúi gằm mặt xuống bàn, hình như đang đọc sách.

Nguyễn Manh bước tới, thấy cậu cả người run rẩy, cô biết động tác này thể hiện cậu đang lo lắng.

Nguyễn Manh lấy điện thoại ra, đăng nhập Weibo, tìm kiếm hot search hôm nay cho cậu xem, cậu nhìn một lúc liền hiểu ra.


Nguyễn Manh mở khu bình luận.

Nhiều người tự nhận là học sinh trong trường đã để lộ tên và lớp của Trần Mặc.

Thiên tài, người đứng đầu, khuôn mặt thiên thần, nam thần lạnh lùng, những điều này tiếp tục xuất hiện.

Mặc dù hiện tại không có bình luận ác ý, nhưng Trần Mặc không thích có quá nhiều sự chú ý, điều này sẽ làm tăng cảm giác căng thẳng và lo lắng trong cậu.

Trần Mặc lạch cạch ấn điện thoại của cô một lúc, sau đó video trên trang mạng đã biến mất.

Tuy vậy vẫn có không ít nữ sinh đến nhìn cậu vào mỗi giờ giải lao.

Bị người ta nhìn chăm chú như vậy, Nguyễn Manh cảm thấy khó chịu, còn Trần Mặc không nói gì cả buổi sáng.

Trần Mặc không đợi Nguyễn Manh mà rời khỏi lớp học trước. Nguyễn Manh đang chuẩn bị đi theo thì Tần Dương ngăn cô lại, “Nguyễn Manh, tớ hỏi Trần Mặc sao hôm qua cậu ấy lại bỏ về trước, nhưng cậu ấy không trả lời, cậu ấy có sao không?”

Nguyễn Manh nhìn vào bóng lưng Trần Mặc sắp biến mất, nói một cách dứt khoát, “Không có gì đâu, mai gặp nhé.”

Sau đó, cô vẫy tay, nhanh chóng đuổi theo Trần Mặc.

Tần Dương nhìn vào bóng lưng hai người, nụ cười ở khóe miệng từ từ khép lại.

Nguyễn Manh chạy đến trước mặt, bắt kịp Trần Mặc.

Cô thở hổn hển, hỏi Trần Mặc, “Tại sao cậu không đợi tớ?”

Trần Mặc cúi đầu xuống, không trả lời cô, cậu vẫn đi thẳng về phía trước.

Nguyễn Manh nhìn chằm chằm Trần Mặc, cau mày đầy nghi ngờ.

Trần Mặc chưa bao giờ như thế này, ngay cả ở trong đám đông cậu cũng chưa từng bỏ cô lại. Nguyễn Manh biết nếu cô không hỏi thì cậu cũng sẽ không nói, cô nhanh chóng chạy lên bắt kịp cậu.

Trên đường về, hai người vẫn giữ im lặng, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết.

Hai người cùng nhau im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc xung quanh, không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Về đến cửa nhà, Nguyễn Manh cuối cùng cũng mở lời, “Mai gặp nhé.”


Trần Mặc khẽ gật đầu, đi vào nhà.

Nguyễn Manh nhìn vào bóng lưng cậu biến mất ở cửa.

Lúc này, mặt trời đang nghiêng về phía tây, ánh sáng lờ mờ áp vào vai cậu. Nguyễn Manh buồn bã thở dài, đoạn video hôm nay đã được xử lý, mong ngày mai mọi thứ sẽ ổn.

Trần Mặc chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng. Tầng một, chỉ có Tần Nam đang ngồi trên ghế sofa và Trần Nhiên cẩn thận chơi với các khối xây dựng dưới chân bà. Không ai để ý đến Trần Mặc.

Trần Mặc đi thẳng lên tầng hai, khóa cửa lại. Trong góc cậu cuộn tròn thân mình. Đối mặt với sự thân mật của Nguyễn Manh và Tần Dương, trái tim cậu vô cùng bồn chồn và thống khổ, nhưng cậu không biết làm thế nào để đối phó với cảm xúc này.

Không ai từng dạy cậu phải làm gì nếu cậu thích một người và người đó lại không thích cậu.

—–

Nguyễn Manh đẩy chiếc xe đạp của cô ra như thường lệ, nhưng cô không thấy Trần Mặc đâu.

Cô nhìn cửa sổ nhà đối diện hét lên mấy lần. Nguyễn Manh nhìn vào trong sân, không thấy xe đạp của cậu, hình như là cậu đã đi trước rồi.

Lúc Nguyễn Manh đến lớp, cô thấy Trần Mặc đang ngồi ở chỗ của mình đọc sách.

Cô bước tới, Trần Mặc không có phản ứng gì, cậu không muốn nói chuyện với cô.

Tiết thứ hai, giáo viên chủ nhiệm gọi Trần Mặc lên văn phòng, nói với cậu: “Chiều nay có lãnh đạo của Thanh Hoa đến trường ta kiểm tra, cũng có cả phóng viên nữa. Lúc đó em chỉ cần làm như thế này là được, chỉ cần trả lời thêm một vài câu hỏi, lần này có liên quan đến việc xuất học bổng em có nhận được hay không.”

Trần Mặc suy nghĩ một lúc, nói, “Em không muốn đi.” Cậu không muốn nói trước nhiều người.

“Nếu không phải vì thành tích học tập của em đứng đầu thành phố thì làm sao có thể rơi vào trường chúng ta chứ, việc này em bắt buộc phải làm.”

“Vả lại trí nhớ của em tốt như vậy, sẽ không sao đâu.”

Buổi chiều, toàn bộ học sinh lớp ba được tập trung trong khán phòng của trường.

Hiệu trưởng trên sân khấu đã kết thúc phần khai mạc, giới thiệu lãnh đạo của đại học Thanh Hoa, sau đó nói, “Vâng, sau đây xin mời bạn học Trần Mặc lên phát biểu, xin một tràng pháo tay khuyến khích nào.”

Tiếng vỗ tay vang lên, còn có một số nữ sinh la hét. Trần Mặc chậm rãi bước lên, đứng trên bục giảng.

Cậu quét qua đám đông bên dưới, rồi lập tức tránh đi. Sau mười giây, Trần Mặc vẫn đứng đó mà không nói lời nào. Nhân Bình cũng đứng trên sân khấu, bà lo lắng ra hiệu cho Trần Mặc.

Đôi mắt của Trần Mặc tròn xoe, cuối cùng cậu vẫn không thể không nhìn Nguyễn Manh ngồi bên dưới.

Lúc này, cô nghiêng người về phía trước, con ngươi mở to nhìn cậu lo lắng.

Người trước mặt gần như biến mất, trong mắt cậu giờ chỉ còn Nguyễn Manh. Cậu điều chỉnh hơi thở trong vài giây, sau đó bắt đầu nói.

Bài phát biểu của Trần Mặc rất ngắn, ngoại trừ tự giới thiệu, còn có tổng quan hồ sơ của trường.


Một phút sau Trần Mặc đã xong bài phát biểu, đang chuẩn bị đi xuống.

Lúc này, đại diện của Đại học Thanh Hoa lại bắt đầu đặt câu hỏi, “Bạn học Trần Mặc, xin vui lòng dừng bước. Tại sao bạn lại có thể đạt được số điểm cao hơn các học sinh khác những 150 điểm?”

Trần Mặc dừng lại, câu hỏi này không rõ ràng lắm, cậu không biết trả lời thế nào.

Thấy Trần Mặc không nói chuyện, người đại diện hỏi lại, “Trần Mặc, tại sao bạn có thể đạt điểm cao như thế trong mỗi kỳ thi?”

Trần Mặc hơi nghiêng đầu, không hiểu tại sao họ lại hỏi những câu lạ như vậy, những thứ trong sách giáo khoa quá đơn giản đối với cậu.

“Có vẻ như bạn học Trần Mặc sống nội tâm, không thích nói chuyện thì phải.”

“Bạn học Trần Mặc, tại sao bạn có thể đạt được thành tích như vậy?”

“Bạn học Trần Mặc, bạn …”

Các đại biểu từ Đại học Thanh Hoa liên tiếp đặt câu hỏi, Trần Mặc không biết trả lờ những câu hỏi này như thế nào. Đại diện trên sân khấu và các học sinh bên dưới bắt đầu thầm thì.

Có hơn một ngàn người trong khán phòng. Giọng nói của họ vang vọng. Những âm thanh ù ù này truyền thẳng vào tai của Trần Mặc, cậu cố gắng bịt tai lại để không nghe thấy chúng.

Trần Mặc hốt hoảng muốn bước xuống bục giảng. Chỉ vài bước sau, cậu bị dây cáp âm thanh quấn lại, bục giảng bị kéo xuống bởi dây cáp, tất cả các micro đều nghe thấy một âm thanh gay gắt cùng một lúc.

Nguyễn Manh ngồi ở hàng ghế sau lập tức đứng dậy, Tần Dương ở phía trước đón cậu, cậu ta chộp lấy tay Trần Mặc, ” Có rất nhiều học sinh và giáo viên đang xem, có chuyện gì vậy Trần Mặc?”

Trần Mặc đẩy bàn tay trên cánh tay mình ra nhưng không đẩy được. Lúc này Tần Dương đột nhiên lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất. Trần Mặc sững người một lúc, nhìn Tần Dương trên mặt đất đầy kinh ngạc.

Tần Dương ôm lấy mông, vẻ mặt đau đớn, xung quanh đột nhiên im bặt. Trần Mặc nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ. Trần Mặc cúi đầu, chạy ra khỏi khán phòng.

Nguyễn Manh muốn đuổi theo cậu lại bị mọi người kéo lại, “Rất nhiều giáo viên và lãnh đạo đang ở đây, cậu đang làm gì vậy?”

Hiệu trưởng và người phụ trách nhìn nhau khó xử.

Nguyễn Manh không thể đuổi theo nữa, như thế sẽ làm các giáo viên và lãnh đạo xấu hổ.

Bạn cùng lớp phía trước đỡ Tần Dương lên. Tần Dương không quan tâm, “Không sao đâu, Trần Mặc không cố ý.”

Mấy nam sinh kia rất tức giận, “Không cố ý mà đối xử với bạn cùng lớp như thế này. Trường chúng ta luôn cấm đánh nhau, cậu không cần nói giúp cho cậu ta. Cậu ta đối xử với cậu như thế này mà cậu vẫn có thể chịu đựng được, tính khí tốt thật đấy.”

Nguyễn Manh đứng sang một bên nhìn vào Tần Dương. Có một cảm giác kỳ lạ trong lòng cô lúc này. Cô và Trần Mặc lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cô biết rất rõ cậu ấy sẽ không làm tổn thương mọi người ngay cả khi cậu mất kiểm soát.

Tần Dương cười ngây ngô với mọi người, Nguyễn Manh nhìn chằm chằm vào cậu ta không chớp mắt.

Nụ cười của cậu ta dường như mang theo một tia phấn khích.

Nguyễn Manh không chắc có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô có thể nhìn thấy sự thật từ những vết nứt trên tấm mặt nạ của cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận