Hôm nay Nguyễn Manh tới câu lạc bộ chủ yếu là vì một chuyện, lúc trước Triệu Văn Hách có nói có một thương hiệu ngoài trời nổi tiếng trong nước muốn gặp mặt.
Nguyễn Manh đến câu lạc bộ mở một cuộc họp sớm, sau đó vận động làm nóng cơ thể.
9 giờ rưỡi, người phụ trách thương hiệu Yamono tới câu lạc bộ.
Đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp khá trẻ tuổi, tuy rằng trên người mặc trang phục công sở, nhưng cũng có thể nhìn thấy được dáng người cân xứng, thường xuyên rèn luyện.
Cô ấy hào phóng đưa tay ra, “Xin chào, tôi là người phụ trách thương hiệu Yamono, Lâm Việt.”
Nguyễn Manh mỉm cười trả lời, “Xin chào, tôi là Nguyễn Manh.”
Hai người giới thiệu qua lại một lúc, đầu tiên là nói về những trải nghiệm vận động bên ngoài của mỗi người.
Lâm Việt là người rất cởi mở, thích nói chuyện, hai người nói chuyện đến vui vẻ, hơn một giờ sau, về chuyện hợp tác hai người cơ bản đã bàn ổn thoả.
Lâm Việt rời đi được hơn mười phút thì Triệu Văn Hách tới câu lạc bộ, cậu hỏi Nguyễn Manh, “Người phụ trách thương hiệu Yamono tới rồi à?”
“Vừa đi rồi”.
Vẻ mặt Triệu Văn Hách có hơi đáng tiếc.
Nguyễn Manh mỉm cười lắc đầu, “Lần sau rồi gặp.”
Triệu Văn Hách đi đến bên cạnh Nguyễn Manh, “Người phụ trách rất xinh đẹp phải không, lần trước nhìn thấy cô ấy tớ liền cảm thấy người này lớn lên đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa tớ còn cảm giác cô ấy có cái gì đó rất giống cậu.”
“Bọn tớ đều thích vận động ngoài trời, chỉ là tớ làm huấn luyện viên còn cô ấy làm người đại diện một thương hiệu, chuyện này cũng không hiếm lạ gì.”
Triệu Văn Hách chống cằm, nghiêm túc nghĩ lại, “Không phải, ngoại trừ cái đó thì tổng thể cảm giác hai người có cái gì đó rất giống nhau.”
Nguyễn Manh không để ý đến lời cậu ta nói, cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ tan tầm, cô nhớ tới bộ dáng lúc sáng hôn Trần Mặc xong liền bỏ chạy của mình, khoé miệng không khỏi cong lên.
Kỳ thật làm như vậy cũng có hơi ngại ngùng nhưng dựa theo bộ dáng ngày thường của Trần Mặc thì tốc độ phát triển của hai người quá chậm.
Triệu Văn Hách quơ quơ tay trước mặt cô, “Nghĩ cái gì đấy? Cười vui vẻ thế!”
Nguyễn Manh trừng mắt liếc cậu ta một cái, cầm túi xách lên, phất tay, “Tớ tan làm trước, tạm biệt.”
“Về sớm như vậy làm gì?”
“Đi đón bạn trai.”
Văn phòng của Trần Mặc cách nơi này cũng không xa, đi bộ hơn mười phút thì đến.
Sau khi tới công ty, vừa lúc là thời gian tan làm, Nguyễn Manh gửi cho Trần Mặc một tin nhắn: [ Em ở bên dưới chờ anh.
]
Ba phút sau, Trần Mặc từ công ty ra, lập tức nhìn thấy Nguyễn Manh đang đứng dưới mái hiên của tiệm cà phê đối diện, cô đứng dưới bóng râm, nhàm chán nhìn ngó xung quanh, lúc nhìn thấy anh thì vui vẻ vẫy tay.
Khoé miệng của Trần Mặc không nhịn được mà nhếch lên.
Trần Mặc băng qua đường, bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh cô.
Nguyễn Manh rất tự nhiêm ôm lấy cánh tay anh, “Hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài đi.”
Trần Mặc nghi hoặc hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta đi hẹn hò đó.”
Trần Mặc nghiêng đầu, danh sách của anh không hề có điều này.
Nguyễn Manh nói, “Em tìm được một nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng, cách chỗ này cũng không xa, ở đó còn có thư viện, ăn cơm xong có thể đọc sách.”
Nhắc đến thư viện thì Trần Mặc lại không thắc mắc gì thêm, vừa lúc anh cũng cần mấy cuốn sách tham khảo để nghiên cứu.
Ăn cơm xong Trần Mặc lập tức hỏi nhân viên thư viện, “《 Ba lý thuyết về t1nh dục học 》《 Tâm lý t1nh dục 》《 Báo cáo về t1nh dục của Heidi 》, chỗ các người có ba quyển sách này hay không?”
Giọng nói của Trần Mặc không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mọi người xung quanh và nhân viên nghe thấy, bọn họ đều không nhịn được mà liếc nhìn Trần Mặc và Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh không biết tại sao anh lại đột nhiên muốn xem ba quyển sách này, ba quyển này cô đã từng cùng nhóm lúc học đại học nghiên cứu qua, nhưng lúc trước chỉ đơn giản là nghiên cứu thuần khiết, nên bây giờ cũng cảm thấy ngại ngùng.
Bây giờ quan hệ giữa cô và Trần Mặc là người yêu, Trần Mặc đột nhiên nghiên cứu về phương diện này, tuy rằng suy nghĩ của Nguyễn Manh cũng rất cởi mở từ lúc ở Mỹ, nhưng lúc này cũng không kiểm soát được mà đỏ mặt.
Trần Mặc không biết tại sao mọi người lại đồng loạt nhìn anh, anh hướng tầm mắt đến Nguyễn Manh đứng bên cạnh, chỉ thấy gương mặt của cô đang đỏ lên.
Trần Mặc nghi hoặc hỏi, “Em không khoẻ à?”
Nguyễn Manh không tự nhiên lắc đầu.
Trần Mặc đang muốn hỏi tiếp, thì nhân viên thư viện cũng vừa lúc tra được thong tin của ba cuốn sách trên máy tính, “Xin chào, tiên sinh, ba quyển sách ngài muốn nằm ở hàng thứ năm bên trái của kệ sách
Trần Mặc gật đầu, “Cảm ơn.”
Hai người rời khỏi quầy đăng ký, rời khỏi ánh mắt tò mò nghiên cứu của những người xung quanh.
Sắc mặt của Nguyễn Manh dần khôi phục lại bình thường, cô biết Trần Mặc luôn thích đọc sách để nghiên cứu về phương diện nào đó, nhưng cô vẫn tò mò tại sao Trần Mặc lại đột nhiên nghiên cứu về t1nh dục, “Tại sao anh lại đột nhiên nghiên cứu cái này vậy?”
Trần Mặc nhìn cô, ngây thơ trực tiếp trả lời, “Không phải buổi sáng hôm này em nói, từ hôm nay chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì với đối phương sao?”
“À….
vậy thì có quan hệ gì chứ?”
“Đây là chuyện anh muốn làm với em.”
Nguyễn Manh:!!!!!???Σ( ° △ °|||)
Nguyễn Manh choáng váng, cho dù là đang ở Mỹ thì con trai cũng sẽ không trực tiếp như vậy đâu nhỉ??
Trần Mặc nghiêm túc quan sát biểu cảm của cô, “Em không muốn?”
Vẻ mặt của Nguyễn Manh đờ ra, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.
Trần Mặc kiên nhẫn chờ cô, giường như anh không hề nhận ra lời anh nói đang có sức ảnh hưởng như thế nào.
Qua hơn mười giây, Nguyễn Manh mới lấy lại được cảm giác, cô nghiêm túc kiên nhẫn giải thích, “Không phải, em chỉ hy vọng tốc độ phát triển của chúng ta chậm một chút, dù sao trước kia chúng ta cùng là bạn bè, thích ứng với thân phận người yêu cần có chút thời gian.”
Trần Mặc gật đầu, “Cho nên bây giờ anh mới phải học hỏi.”
Nguyễn Manh không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Em đi đến khu văn học bên kia tìm mấy quyển sách.” Nói xong lập tức xoay người chạy nhanh.
Cả một buổi trưa hai người giành thời gian đọc sách.
Gần hết thời gian nghỉ trưa, Nguyễn Manh cầm cuốn sách đang xem dở và một cuốn muốn xem chuẩn bị đến quầy thu ngân.
Lúc này Trần Mặc cũng đứng lên, trả ba cuốn sách kia về chỗ cũ.
Nguyễn Manh hỏi anh, “Anh không mua về sao?”
Trần Mặc chỉ chỉ vào đầu mình, “Ở trong này hết rồi.”
Mới có một buổi trưa mà đã xem xong 3 cuốn sách, haizzzz….đúng là thiên tài.
Hai người cùng nhau trở về công ty của Trần Mặc, đứng dưới sảnh, Nguyễn Manh vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
Lúc này Trần Mặc đột nhiên kéo tay cô lại
Nguyễn Manh nghi hoặc quay đầu lại, “Sao thế? Có chuyện gì sao anh?”
Trần Mặc chỉ chỉ vào môi mình.
Nguyễn Manh:?
Biểu cảm Nguyễn Manh khó hiểu, không rõ ý tứ của Trần Mặc.
Trần Mặc tiếp tục chỉ chỉ môi mình, “Buổi sáng.”
Nguyễn Manh nhớ tới buổi sáng lúc ra ngoài có hôn anh một cái, cô nhìn xung quanh, vừa khéo là thời gian đi làm, trước cửa công ty kẻ đến người đi, nhiều người như vậy làm cô có hơi ngượng ngùng, “Để lúc khác được không anh?”
Trần Mặc nghiêng đầu, nghiêm túc mà cũng nghi ngờ nhìn cô, “Chuyện này không phải là việc em muốn làm với anh sao?”
“….”
Nguyễn Manh không muốn đứng ở sảnh công ty giằng co, cô nhón chân lên, nhanh chóng mổ lên môi Trần Mặc một cái, sau đó quay người chạy chối chết.
Trần Mặc đứng tại chỗ, khoé miệng lộ ra nụ cười thoả mãn.
Bước ra khỏi thang máy, Trần Mặc vừa vào văn phòng đã nghe thấy một trận ồn ào ở bên trong.
Anh đi vào, phát hiện tất cả nhân viên trong công ty đều đang chăm chú nhìn anh.
“Trần Mặc thế mà lại có bạn gái, thật không thể tưởng tượng được.”
“Vật cách điện màu hồng cũng đã yêu đương rồi, còn tôi vẫn là một tên cẩu độc thân.”
“Ai bảo anh lớn lên xấu như vậy làm gì, đầu còn trọc lóc nữa.”
“Không được công kích tâm hồn người khác, có mấy lập trình viên trong chúng ta tốt như Trần Mặc chứ.”
“Chính xác là có người như thế, nhưng mà người ta đều là thiên tài hết rồi.”
Nói tới đây, nam lập trình viên kia biểu tình chua xót, nghề lập trình này nhiều nam ít nữ, vốn dĩ ngày thường cũng không tìm được một đối tượng tốt, hiện tại ngày nào cũng đối mặt với thiên tài nhan sắc giá trị cao và chỉ số thông minh của cậu ta song song chèn ép.
Nhân vật chính của câu chuyện, Trần Mặc đang mơ hồ đứng ở cửa, không biết tại sao bọn họ lại nhìn mình như thế, anh hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm.
Lúc này Tống Diệp từ trong văn phòng đi ra, vừa rồi có người thấy Trần Mặc và Nguyễn Manh ở dưới đại sảnh hôn nhau, vừa vào văn phòng đã hưng phấn bát quái, Tống Diệp ở bên trong đều nghe thấy hết.
Tống Diệp đi đến hỏi Trần Mặc, “Cậu và Nguyễn Manh yêu nhau rồi?”
Đây là sự thật, Trần Mặc gật đầu.
“Tôi biết ngay là quan hệ của hai người không hề bình thường.
Lúc trước còn sống chết không chịu thừa nhận, không ngờ tốc độ xác định quan hệ lại nhanh như vậy, xem ra trước kia là tôi xem thường cậu rồi.” Nói xong Tống Diệp còn cường điệu vỗ vai anh.
Nghe đến đây, An Hạ ngồi ở đằng sau trong lòng không thoải mái, đứng dậy vào toilet.
———-
Buổi chiều Nguyễn Manh ở câu lạc bộ cũng không có việc gì, liền trở về nhà sớm hơn bình thường.
Cô nằm trên sofa đọc cuốn sách lúc trưa mua về, đọc được một nửa, cô đột nhiên nhớ tới chuyện ở thư viện.
Lúc trước cô cảm thấy Trần Mặc đối với việc tiếp xúc thân mật còn gặp trở ngại, không nghĩ tới bây giờ anh lại nổi lên hứng thú nghiên cứu về t1nh dục.
Cô nên nghĩ anh đã dần tiến bộ hay là căn bản không có trở ngại đây?
Nguyễn Manh tùy tiện suy nghĩ một lát, lúc này, cửa nhà đột nhiên bị mở ra, Trần Mặc tiến vào.
Nguyễn Manh theo bản năng gấp cuốn sách lại, Trần Mặc cầm theo đồ ăn đi vào dịu dàng nhìn Nguyễn Manh, giờ phút này cô đoan đoan chính chính ngôi trên sofa, ánh mắt trông mong nhìn anh.
Trần Mặc hỏi, “Đói bụng rồi sao?”
Nguyễn Manh gật gật đầu, giống như con mèo nhỏ.
Bữa tối Trần Mặc làm chưa đến nửa giờ, đều là món hai người thích ăn.
Ăn xong lại gặp phải một vấn đề, hai người nên cùng nhau làm một số việc gì đây?
Giống lần trước nằm trên giường xem phim?
Nghĩ đến thứ Trần Mặc nghiên cứu, Nguyễn Manh cảm thấy vẫn nên thôi thì hơn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhan, cô vẫn chưa kịp chuyển hết cảm xúc từ bạn thân thành người yêu.
Nếu lần trước cô đã nói Trần Mặc quên cái danh sách kia đi, vậy thì quyền chủ động ở trong tay cô.
Lúc rửa chén cô đã nghĩ kĩ rồi, chờ đến khi rửa xong trở lại phòng khách, nhìn thấy Trần Mặc đang nghiêm túc xem phim tài liệu thế giới động vật.
Nguyễn Manh ngồi xuống ghế, con sư tử đực trong TV đang ngậm lấy con mồi trong miệng, tha nó đến trước mặt sư tử con, dạy con của nó cách nhấm nháp con mồi.
Trần Mặc phát hiện Nguyễn Manh ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn cô, sau đó lại tiếp tục xem TV.
Nguyễn Manh ngây ngốc nhìn TV, một lúc sau đã cảm thấy nhàm chán, dứt khoát lấy sách ra đọc.
Cuối cùng, buổi tối cứ như vậy trôi qua bình yên.
10 giờ rưỡi, Nguyễn Manh nằm trên giường, suy nghĩ lại quan hệ của hai người trong khoảng thời gian này.
Tuy rằng trước kia hai người là bạn thân, nhưng cũng không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.
Bây giờ ở cùng dưới một mái nhà, lại là người yêu của nhau, ngoại trừ thời gian đi làm, còn lại đa số thời gian đều rất tự nhiên mà dính lấy nhau, vấn đề cũng tự nhiên xuất hiện.
Phản ứng của Trần Mặc làm cho tâm tình của cô cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc thì lãnh đạm lúc thì nhiệt tình.
Nguyễn Manh hiểu anh, biết anh không cố ý làm như vậy.
Bởi vì anh không biết, hành động của anh lại mang đến cho người ta cảm giác như thế nào.
- -----oOo------.