Khi trở về hai người đi xe buýt, tới một thị trấn nhỏ mới đổi xe trở về nội thành.
Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, sinh hoạt khôi phục lại trạng thái bình thường, xu dọn lại căn hộ, Trần Mặc lại trở về trạng thái trầm mặc ít lời.
Hoạt động của câu lạc bộ đã đi vào quỹ đạo, chỉ còn đợi kí hợp đồng với thương hiệu Yamono.
Lần trước Nguyễn Manh hẹn với Lâm Việt sáng thứ hai.
9 giờ rưỡi, Lâm Việt mặc một bộ quần áo thể thao đen trắng kết hợp đến câu lạc bộ.
Nguyễn Manh và Lâm Việt nhìn đối phương mặc cùng một kiểu dáng quần áo mỉm cười, giữa hai người dường như có sự ăn ý khó nói thành lời.
Hai bản hợp đồng nhanh chóng được phê duyệt, rất nhanh đã kí tên.
Thời gian còn lại hai người tùy ý nói chuyện, Nguyễn Manh tặng cho cô ấy một chiếc thẻ hội viên VIP.
Nguyễn Manh tiễn Lâm Việt ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tần Dương tới câu lạc bộ làm thẻ hội viên.
Dù sao cũng là kinh doanh, cũng không thể làm khó dễ người khác, nhưng cô thật sự không thích Tần Dương, không muốn chạm mặt cậu ta, cho nên đi cửa sau rời khỏi câu lạc bộ.
Nguyễn Manh về đến nhà chơi game, rất nhanh đã nghe thấy tiếng cửa mở, ngay sau đó là Trần Mặc đi vào cầm theo túi đồ ăn.
Nguyễn Manh nhìn tóc anh hơi ướt, quan tâm hỏi, “Trời mưa sao? Sao anh lại không mang dù theo?”
Trần Mặc thay dép lê, đặt giày chỉnh tề trên tủ, sau đó đứng dậy, suy nghĩ một lúc, “Không cần dùng.”
Nguyễn Manh lý giải ý tứ của anh, “Đến cửa tiểu khu mới mưa sao anh?”
Trần Mặc gật gật đầu.
Nguyễn Manh lấy khăn lông lau tóc cho anh, Trần Mặc không từ chối, đứng yên ở đó, hai tay rũ xuống bên người, ngoan ngoãn để cho cô lau.
Đợi Nguyễn Manh lau xong, Trần Mặc cầm theo túi đồ ăn đi vào phòng bếp, mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, Nguyễn Manh nhìn bóng dáng Trần Mặc bận rộn trong bếp, có cảm giác an bình xưa nay chưa từng có.
Việc làm ăn của câu lạc bộ tháng này rất tốt, cuối tháng Nguyễn Manh tổ chức một buổi liên hoan cho các nhân viên.
Nguyễn Manh cũng mời Triệu Văn Hách và Mạnh Hàn tham gia, cũng mời luôn cả Trần Mặc.
Một đám người ăn ăn uống uống xong, có người đề xuất chơi trò chơi nổi tiếng nhất gần đây “Inference Killer”, rất nổi tiếng ở nước ngoài.
Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách trước kia thường xuyên chơi game, đã sớm quen cửa quen nẻo, ở đây người chưa chơi bao giờ chỉ có Trần Mặc và một cô gái.
Lượt thứ nhất và lượt thứ hai, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách là trinh thám, hai người rất nhanh đã đoán ra hung thủ, Trần Mặc vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh không nói gì.
Vòng thứ ba, đến lượt Trận Mặc làm trinh thám, Nguyễn Manh có hơi lo lắng, trò chơi này đa phần là phân tích lời nói và biểu tình của người khác khi nói chuyện, những chuyện này đều không phải là chuyện Trần Mặc am hiểu.
Ngoài dự đoán chính là, tất cả mọi người đã nói xong, Trần Mặc đã lập tức tìm ra hung thủ.
Tuy rằng anh không hiểu ngôn ngữ trò chơi của bọn họ, nhưng anh có thể nhớ kĩ từng chi tiết trong lời nói của bọn họ, kết hợp với những gì gợi ý cho, sau đó rất đơn giản tìm ra hung thủ.
Cuối cùng, không hề nghi ngờ gì Trần Mặc là người thắng cuộc.
Vẻ ngoài của Trần Mặc rất xuất chúng, nhưng ở trong đám đông, anh luôn thu liễm hơi thở của bản thân.
Không giống như Nguyễn Manh hay Mạnh Hàn, đi đến đâu cũng đều là người toả sáng nhất, cho nên anh chỉ cần an tĩnh ngồi ở đó, có lúc mọi người sẽ quên đi sự tồn tại của anh.
Có mấy người không khỏi tò mò, bắt đầu nói chuyện với Trần Mặc.
“Trần tổng, anh cụ thể là làm công việc gì?”
Trần Mặc di chuyển tầm mắt suy nghĩ, sau đó nói thật nhanh một tràng từ ngữ chuyên ngành.
Những người khác: “……”
Nguyễn Manh chạy nhanh lại giải thích, “Anh ấy là tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật.”
Những người khác thu lại lòng hiếu kỳ, bắt đầu cùng nhau nói chuyện phiếm.
Để tài rất nhanh đã chuyển đến vị minh tinh vừa bạo hồng nào đó.
Mạnh Hàn nhanh chóng liếc Trần Mặc một cái, giọng nói ý vị thâm trường, “Con gái chắc chắn sẽ thích một người đàn ông mạnh mẽ có thể bảo vệ cô ấy.”
Nguyễn Manh không hề nghĩ ngợi trả lời, “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, phụ nữ mạnh mẽ được thì đàn ông cũng có thể dịu dàng như một tiểu công chúa được.
Hơn nữa tôi ghét nhất loại đàn ông gia trưởng.”
Những người khác bắt đầu sôi nổi phụ hoạ.
“Đúng vậy, bạn trai của tôi còn làm nũng với tôi, có lúc còn khóc thút thít trước mặt tôi, giao cho tôi nơi m3m mại nhất của anh ấy.
Chuyện này cũng không phải là yếu đuối, nam hay nữ cũng đều là người, cần phải có cảm xúc con người nên có.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi siêu thích bạn trai biết làm nũng.
Nếu lớn lên trông đẹp trai nữa thì càng hoàn hảo.”
Nhất thời, sắc mặt Mạnh Hàn cứng đờ.
Cuối cùng còn chơi thêm mấy trò chơi, Trần Mặc đều tham gia, không ngoài dự đoán, anh chơi vô cùng tốt.
Liên hoan rất nhanh đã kết thúc, mọi người đề nghị cả câu lạc bộ chụp ảnh chung, up lên trang chủ của câu lạc bộ.
Nguyễn Manh suy nghĩ đề xuất này không tồi, nhờ Trần Mặc chụp cho bọn họ một tấm ảnh, sau đó đăng lên trang chủ của câu lạc bộ.
—————-
Bởi vì ngày hôm qua liên hoan nên Nguyễn Manh có uống được, bây giờ đầu ẩn ẩn đau, cho nên hôm nay không đến câu lạc bộ.
Đợi đến lúc cô rời giường thì Trần Mặc đã làm xong bữa sáng.
Nguyễn Manh mê mang ngồi trước bàn ăn, uống một ngụm sữa bò, Trần Mặc ngồi đối diện an tĩnh ăn bánh sandwich.
Lúc này, di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Nguyễn Manh liếc di động một cái, trên màn hình thể hiện chữ “Mẹ.”
Trần Mặc bỏ miếng sandwich xuống, lau khô tay, sau đó tiếp điện thoại.
Trong nhà vô cùng yên lặng nên Nguyễn Manh có thể nghe được rõ ràng âm thanh từ microphone truyền ra.
“Hiện tại là thời gian quan trọng của Trần Nhiên, mẹ không muốn thằng bé quá chú tâm vào trò chơi, hy vọng con đừng làm chậm trễ nó….” Tần Nam dừng lại một chút, sau đó lại nói, “Thằng bé và con không giống nhau.”
Trần Nhiên từ lần đến nhà anh, thi thoảng sẽ liên hệ với anh, có khi là hỏi bài tập, có khi là hỏi về kĩ năng qua bàn.
Tần Nam xem lịch sự cuộc gọi của Trần Nhiên, cho nên mới gọi cho Trần Mặc.
Nói xong Tần Nam liền cúp điện thoại, Trần Mặc ngồi tại chỗ không hề cử động, di động vẫn đặt bên tai, ánh mắt mê mang bất lực.
Qua hơn mười giây, Trần Mặc mới buông di động xuống, xoa xoa tay mấy cái, tiếp tục cầm miếng sandwich lên.
Nguyễn Manh vờ như không nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, động tác ăn cơm không trì hoãn.
Chỉ là trong lòng cô không hiểu, dì Tần trong ấn tượng của cô lúc còn nhỏ và bây giờ rất khác nhau, tại sao bà ấy lại trở nên như vậy?
Ăn xong bữa sáng, Trần Mặc dọn bát đĩa mang đi rửa, Nguyễn Manh cầm khăn lau khô bàn.
Lúc này, di động của Nguyễn Manh vang lên, là Trần Nhiên gọi tới.
Nguyễn Manh nghe máy, đối diện ngay lập tức truyền đến giọng nói của Trần Nhiên, “Chị Manh Manh, vừa rồi mẹ em gọi cho anh trai em nói cái gì vậy ạ?”
Nguyễn Manh liếc mắt nhìn bóng dáng Trần Mặc đang rửa bát, cầm di động vào phòng ngủ, “Dì Tần nói anh ấy không cần lôi kéo cậu chơi trò chơi.”
Trần Nhiên thở dài giống như một ông cụ non, “Đối mặt với kì thi đại học, mẹ em còn khẩn trương hơn cả em, cảm xúc không được ổn định, thỉnh thoảng sẽ tức giận, cũng có lúc sẽ gào khóc.
Kỳ thật em cũng chưa làm cái gì, chỉ là áp lực quá lớn muốn cùng bạn bè chơi game giải toả một chút, không hề ảnh hưởng đến học tập.”
Nguyễn Manh an ủi cậu vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Ra khỏi phòng, Nguyễn Manh nhìn thấy Trần Mặc vẫn đứng cạnh tủ bát sửa chỗ nọ chỗ kia.
Mỗi lần anh thấy lo lắng sẽ mang hết đồ trong tủ sắp xếp lại một lần.
Nguyễn Manh không ngăn cản anh, chỉ đứng bên cạnh, nói một ít chuyện vụn vặt ở câu lạc bộ.
Đợi đến khi anh sắp xếp xong hết bát đĩa trong tủ, Trần Mặc đã bình tĩnh hơn.
Nguyễn Manh đề nghị, “Mau cùng xem TV, chương trình thế giới động vật anh thích sắp phát sóng rồi.”
Trần Mặc nhìn tủ bát thứ nào ra thứ ấy, mới vừa lòng gật gật đầu.
Hai người cuối cùng ngoại trừ nốt nhạc đệm là cuộc điện thoại, thời gian còn lại cũng coi như là trôi qua thoải mái.
Nhưng thỉnh thoảng Trần Mặc vẫn thất thần, người có chứng OCD(*) như anh vậy mà lại sắp xếp sai tủ giày đến tận hai lần.
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress.
Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cu0ng bức.
Nguyễn Manh biết việc Tần Nam gọi điện thoại đối với anh vẫn có ảnh hưởng.
Nguyễn Manh vì muốn tâm trạng của anh nhanh chóng tốt lên, mỗi ngày Trần Mặc đi làm cô đều sẽ nhắc nhở, “Ôm một cái mới có thể ra cửa.”
Lúc anh nấu cơm sẽ ngẫu nhiên ôm anh từ phía sau.
Ban đầu, Trần Mặc có chút không thích ứng được, nhưng về sau liền hình thành thói quen.
Hai người cứ như vậy không nhanh không chậm, ngọt ngào nói yêu đương, đảo mắt một cái đã đến Lễ Tình Nhân.
Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước hai người chỉ là quan hệ bạn bè, không trải qua ngày này với nhau, cho nên lần này là ngày Lễ Tình Nhân đầu tiên của hai người khi xác định quan hệ.
Sáng sớm, Tống Diệp trong miệng ngậm một cây kẹo que đi vào phòng Trần Mặc, nhìn thấy anh vẫn đang chăm chú viết số liệu trước máy tính.
Tống Diệp thò lại gần, nhìn thấy anh đang thiết kế một trò chơi mới, thuận tiện đọc ra, “ Cái này rất có ý tứ nha, trò chơi mới à?”
Trần Mặc gật đầu.
Tống Diệp vuốt vuốt cằm, “Trò chơi này không tệ, chơi với người thân và người yêu rất thích hợp, muốn bán bản quyền cho tôi không?”
Trần Mặc lắc đầu, “Không bán, đây là trò chơi tôi thiết kế cho Nguyễn Manh.”
Tống Diệp chẹp miệng hai cái, “Ngày thường thì trầm mặc ít lời, nói đến yêu đương cái là vui lên liền.”
Nguyễn Manh vừa kết thúc cuộc sống, liền nhận được tin nhắn của Trần Mặc, “Anh gửi cho em một link cài đặt, cái này là trò chơi anh thiết kế cho em.”
Nguyễn Manh download phần mềm xương di động, sau đó click mở trò chơi, trang chủ là hình minh họa hai cô cậu bé nắm tay nhau, cùng với tên trò chơi “Ai là tiểu thiên sứ?”
Đây là game một người chơi, nhiệm vụ rất đơn giản, tìm ra ưu điểm của đối phương hoặc làm cho đối phương cảm động sẽ thắp sáng được một ngôi sao, thắp sáng năm ngôi sao sẽ nhận được một huy hiệu thiên sứ, hai bên có thể dùng phần mềm này trò chuyện với nhau, cũng có thể ghi lại tâm trạng của nhau.
Triệu Văn Hách đi đến bên cạnh Nguyễn Manh, nhìn di động của cô, “Cậu đang chơi trò gì thế?”
Nguyễn Manh không che dấu được tâm tình, nở nụ cười, “Ai là tiểu thiên sứ?”
“Sao tớ chưa nghe qua bao giờ thế nhỉ.”
“Là Trần Mặc thiết kế, trò chơi này chỉ thuộc về hai người bọn tớ.”
Triệu Văn Hách a một tiếng.
Nguyễn Manh nhướng mày, giọng nói mang theo ngọt ngào và đắc ý, “Cùng thiên tài yêu đương cũng phải có phúc lợi chứ!”
“Lăn đi!”
Buổi tối tan tầm, hai người không có đi chen chúc trong tạp chiếu phim, Trần Mặc làm món bò bít tết, còn làm thêm một hộp bắp rang, hai người tìm một bộ phim điện ảnh, nằm trên sô pha cùng nhau xem.
Cuối cùng không biết là vì ảnh hưởng từ cốt truyện hay bởi vì ánh đèn mờ tôi hai người nằm trên sô pha hôn nhau thắm thiết.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Hai người mở mắt, nhìn nhau cười, trong không khí tràn đầy mùi hương ngọt ngào.
Lúc này, di động của Nguyễn Manh vang lên, đánh gãy giây phút ngọt ngào này.
Nguyễn Manh tiếp điện thoại.
“Nguyễn tổng, không hay rồi, có một thai phụ đến đây làm loạn, ầm ĩ muốn gặp cô, bây giờ có rất nhiều người đến đây xem náo nhiệt.”
________.